Tất cả những tên này đều là những tên côn đồ tinh nhuệ của 2 nhà họ Cổ và Lưu, hơn nữa tất cả số cao thủ mà bọn họ bỏ ra số tiền lớn để bồi dưỡng đều ở đây cả. Trừ lần đó ra, tất cả những tên tinh nhuệ ở dưới trướng của Đao Kiệt cũng đều xuất hiện ở đây.
Hơn trăm người đông đúc dũng mãnh tiến vào giống như thủy triều.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài biệt thự nhà họ Viễn cũng còn có cả trăm người bao vây ở bên ngoài, bao vây cả 3 lớp trong lẫn 3 lớp ngoài.
Những người đều đã được Cổ Thiệu Sơn bố trí sẵn ngay từ đầu.
Hôm nay, bọn họ đã chuẩn bị hai kế hoạch, một cái chính là mang theo những những người này tới giết thành phố Bình Minh, lấy đầu của Trần Hùng.
Còn một kế hoạch khác chính là tình huống hiện tại đây, nếu như nảy sinh ra vấn đề khác, chính là bọn người Trần Hùng tới tận cửa quấy rối thì sẽ chấp nhận ở trong này bắt tất cả bọn họ lại.
“Ngụy Tuấn, Trần Hùng, hôm nay hai người dù có cảnh cũng không thể khỏi đây đâu.
Cổ Thiệu Sơn cùng với Lưu Hùng nghiến răng nghiến lợi nói, trên trán nổi đầy gần xanh Cũng không phải là bọn họ lo lắng với sợ hãi mà là bọn họ đang vô cùng kích động.
Bọn họ đang rất kích động, vì tìm ra cách mất bao nhiều lâu như vậy, thậm chí còn tưởng kế hoạch này đã vỡ từ trong trứng nước. Thế nhưng cuối cùng bọn họ cũng làm được.
Hôm nay chỉ cần giết được Ngụy Tuấn và Trần Hùng thì hoàn toàn có thể loại bỏ được nỗi phiền muộn ở nhà.
Sau đó, cả tỉnh thành sẽ nằm trong tay của bọn họ.
Tiếp sau đó, bọn họ có thể đá nhà họ Viễn ra khỏi thế cục này, rồi sẽ xử lý Đạo Kiệt.
Bằng cách đó, bọn họ sẽ trở thành vương chân chính của thành phố Cửu Nam.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của hai người kích động tới mức co rút, còn về phần Lâm Thiên Toàn thì bọn họ hoàn toàn không cần thiết phải để ý tới.
Bởi vì tên Lâm Thiên Toàn vốn không phải là người của thành phố Cửu Nam.
Ông ta chỉ là một tên gián điệp nằm vùng, như một con rắn độc ẩn nấp ở bên người Viễn Trọng Chi mười mấy năm mà thôi.
“Bắt bọn họ lại.”
Cổ Thiệu Sơn với Lưu Hùng cùng nhau ra lệnh, mọi người xung quanh đều đã cầm đạo bắt đầu đi về phía ba người Trần Hùng ở bên này.
Thế nhưng, Trần Hùng và Ngụy Tuấn vẫn luôn đứng tại chỗ mà chẳng hề động đậy tí nào.
Trên mặt của bọn họ cũng chẳng có gì là lo lắng cả.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này. Trần Hùng mở miệng, thanh âm có chút giễu cợt: “Bác Viên, có phải bác cảm thấy nam trong quan tài thoải mái đến mức không muốn ra ngoài nữa phải không?”
“Nếu như bác còn không ra ngoài thì bọn cháu sẽ bị đảm người đó băm thành thịt vụn đấy.
Lời của anh vừa nói giống như một quả b oanh tạc toàn bộ mọi người ở đây.
“Cái gì?”
“Cậu ta đang nói gì vậy?”
Nhất thời, vẻ mặt của cả đám người vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Trần Hùng.
Thậm chí có rất nhiều người còn tưởng mình nghe nhầm.
Hai người Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng thì như bị sét đánh.
Lúc này, ở mặt sau ở bên trong quan tài vang lên một tiếng động.
Sau đó, Viễn Trọng Chi cứ như vậy ngồi dậy ở trước mặt của mọi người.
Đúng, ông ta đã ngồi dậy.
Thế nhưng ở eo lại có cái một cái thắt lưng.
“Chết tiệt”
Rất nhiều người phát ra tiếng kêu hoảng sợ, đây chẳng nhẽ là xác chết vùng dậy hay sao? Trong lòng của Cung Thiệu Hòng và Lưu Hùng vang lên tiếng lộp bộp, nhìn thấy Viễn Trọng Chi ngồi dậy từ quan tài mà lạnh cả sống lưng.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, còn không đưa người lại đây đỡ tôi một chút hay sao?”
Giọng điệu của Viễn Trọng Chi tràn đầy sự tức giận.