“Nhiều nhất là trăm ngàn một sợi, chú nhìn xem, đều đã bạc màu hết cả rồi.”
Người đàn ông lực lưỡng kia ngớ người ra, anh ta lập tức giận tím mặt.
Lăn lộn ở bên ngoài coi trọng nhất chính là thể diện, Thẩm Văn Hào không phải là tóm được vết sẹo của người ta rồi xát muối lên sao?
Người đàn ông lực lưỡng xoay người lại, nắm cổ áo Thẩm Văn Hào: “Mày nói cái gì?”
“Dây chuyền này của anh là đồ giả.”
“Nhưng mà sợi dây chuyền trên cổ của tôi tuyệt đối là hàng thật, trị giá hai tỉ tư, chúng ta đổi với nhau được chứ.”
Người đàn ông lực lưỡng: “???”
Sau khi đổi sợi dây chuyền giả kia rồi đeo lên trên cổ của mình, Thẩm Văn Hào cảm thấy cả người đều hơi bay bổng.
Anh ta quay về phòng riêng, sắc mặt vẫn còn tái mét như trước.
Lưu Ánh Nguyệt vội vàng quan tâm: “Văn Hào à, cháu bị sao vậy, cảm thấy không khỏe sao, nhanh ngồi xuống uống trà đi.”
“Không cần đâu cô.”
Thẩm Văn Hào vội vàng lắc đầu, sợ hãi liếc nhìn Trần Hùng ngồi ở phía bên kia, anh vẫn đang ngồi nhúng những miếng thịt vào bên trong nồi lẩu.
Vừa đúng lúc Trần Hùng đột nhiên liếc nhìn anh ta, làm cho cả người Thẩm Văn Hào đều nổi da gà.
“Cô à, thực ra cháu cảm thấy anh Hùng và Ngọc Ngân rất xứng đôi.”
Lưu Ánh Nguyệt: “???”
“Thật đó cô, cô xem họ đằm thắm biết bao, xứng đôi biết bao, sao cô lại nhẫn tâm chia rẽ bọn họ chứ?”
“Cháu cảm thấy cô làm như vậy là không đúng, anh Hùng là một người con rể xuất sắc như vậy, sao cô có thể để anh ấy và Ngọc Ngân ly hôn chứ?”
“Văn Hào à, lúc nãy cháu đi vệ sinh, không phải là ngã đến hư não rồi đấy chứ?”
Lưu Ánh Nguyệt không hiểu ra sao cả, lúc này vừa đúng lúc kịch biểu diễn trên sân khấu thay đổi tiết mục khác.
Sao bà ta lại cảm thấy Thẩm Văn Hào này trở mặt còn nhanh hơn cả sân khấu kia?
“Văn Hào à, để cô sờ trán cháu xem nào, cháu không có phát sốt đấy chứ?”
Thẩm Văn Hào đẩy tay Lưu Ánh Nguyệt ra nói: “Cô, cháu rất tỉnh táo.”
“Sở dĩ cô muốn Ngọc Ngân kết hôn với cháu, thật ra là vì nhìn trúng tiền của nhà cháu có phải không.”
“Nhưng mà cô à, cháu không thể không thẳng thắn, thực ra nhà cháu đã phá sản từ lâu rồi, bây giờ cháu chỉ là một kẻ làm ra vẻ ta đây mà thôi.”
Lưu Ánh Nguyệt: “???”
Lâm Ngọc Ngân: “???”
Nói xong, Thẩm Văn Hào lại một lần nữa tháo chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên tay xuống.
“Cô nhìn đi, thực ra cái này không phải là Mã Não Nam Hồng, cái này chỉ là đá cuội màu đỏ mà thôi.”
“Cái này cũng không phải là phỉ thuý, mà nó được làm từ chai bia.”
“Những thứ này cộng lại, cũng chưa tới ba trăm ngàn?”
Nói xong, anh ta lại vô cùng lo lắng tháo sợi dây chuyền vàng ở trên cổ xuống, ném vào bên trong nồi lẩu đang sôi sùng sục.
“Cô nhìn kìa, nó nổi lên rồi”
“Nó nổi lên rồi!”
“Thực ra sợi dây chuyền này cũng là giải”
Trên mặt Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Ngọc Ngân hiện lên hai chữ chết lặng thật lớn, mà Trần Hùng thì vẫn ung dung thản nhiên như cũ.
Anh đương nhiên biết tại sao Thẩm Văn Hào đột nhiên thay đổi thái độ như vậy.
Từ lúc anh thấy Thẩm Văn Hào lộ ra vẻ sợ hãi sau khi nhìn thấy Trái tim của thiên sứ, anh đã đoán ra được.
“Văn Hào không đúng, cháu xem cháu đây là có ý gì vậy?
“Cô à, cô đừng chia rế đôi uyên ương nữa, thật đấy.”
“Ngọc Ngân, anh Hùng, Thẩm Văn Hào em chúc hai người sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc.”
“Khi nào rảnh thì đến Thành phố Lâm Giang chơi nhé, em làm chủ, em còn có việc phải làm, chúng ta tạm biệt ở đây nhé.”