Lương Mạnh Ngôn là một người chuộng nhân tài, thậm chí có thể nói là khao khát người tài như cây hạn khát mưa, cũng vì vậy mà ông ta mới có nhiều anh em kết nghĩa bằng lòng vào sinh ra tử cùng mình như vậy, nhiều cao thủ bằng lòng chết thay ông ta đến thế.
Chỉ cần là người tài giỏi có thể lọt vào mắt Lương Mạnh Ngôn, ông ta sẽ cố gắng hết sức thu phục.
Đương nhiên, nếu như người này kiên quyết không chịu bán mạng đến cùng, ông ta sẽ giết chết kẻ đó chẳng cần do dự lấy một cái nháy mắt.
Đây là tác phong làm việc từ trước đến nay của Lương Mạnh Ngôn.
Đạo của Mạnh Hùng xé rách màn mưa, cách đầu của Lương Mạnh Ngôn chưa đến một cánh tay.
Nhưng Lương Mạnh Ngôn vẫn vững như bàn thạch, ông ta không những không tránh đi mà đến mắt cũng chưa thèm chớp lấy một cái.
Kẻ có thể trở thành Bắc Giang Vương chắc chắn là người quyết đoán, hơn nữa ông ta cũng hiểu rõ Mạnh Hùng không thể gây ra tổn thương cho ông ta.
Chỉ thấy một tiếng “keng” vang lên, tựa như có tia sét từ trên trời giáng xuống, ảnh chớp lóe lên, kiếm của Kiếm Si đã chặn đao trong tay Mạnh Hùng lại.
Ông ta cười khẩy một cái, đẩy đạo của Mạnh Hùng văng ra ngoài, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại thì thanh kiếm kia đã bị thanh kiếm kia vẽ ra một vết máu trên ngực rồi.
Ngay sau đó, Kiếm Si đạp chân lấy đà lao lên trước, tất cả chiêu kiểm liền thành một bộ lưu loát như mây bay nước chảy, tốc độ chẳng khác nào vận tốc ánh sáng, chăm chăm chỉ muốn lấy mạng của Mạnh Hùng.
Nhưng vào đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lương
Mạnh Ngôn vội kêu một câu “Dừng tay”, Kiếm Si thu kiếm, mũi kiếm của ông ta cách cổ Mạnh Hùng chưa đến một ngón tay. Nếu Lương Mạnh Ngôn hồ muộn một giây thôi thì bây giờ Mạnh Hùng chỉ còn là một cái xác rồi. “Mạnh Hùng, bây giờ tôi phải bước vào biệt thự nhà họ Viễn ngay lập tức.”
“Mười phút sau, cả cái thành phố Cửu Nam này sẽ bị Lương Mạnh Ngôn này dẫm dưới chân, kể từ thời điểm đó, Cửu Nam sẽ không còn mang họ Viễn nữa, mà là họ Lương.”
“Tôi thấy anh cũng là một nhân tài, tôi cho anh mười phút để suy nghĩ kỹ càng, sau mười phút mà anh vẫn không quy hàng thì thứ chờ anh chính là cái chết.”
Sau khi nói xong câu đó, Lương Mạnh Ngôn nhấc chân bước qua cửa lớn của nhà họ Viễn.
Đằng sau có cao thủ của nhà họ Viên muốn xông lên ngăn cản, nhưng mắt còn chưa nháy đã bị Kiểm Si cho một nhát gục luôn, với cái loại cao thủ phổ thông này Kiểm Si chưa bao giờ phải chém đến kiểm thứ hai.
Chẳng mấy chốc mà trước cửa lớn nhà họ Viễn đã có mười mấy cái xác ngã xuống như gặt lúa, mấy tên còn lại không dám cản nữa, vứt vũ khí xuống, nơm nớp lo sợ nhường ra một con đường cho bọn Lương Mạnh Ngôn.
Lúc này đã là một giờ sáng, tuyến phòng thủ cuối cùng của nhà họ Viễn bị đạp đổ, chẳng còn ai có thể ngăn cản bước chân của Bắc Giang Vương Lương Mạnh Ngôn nữa rồi.
Ngược mưa mà tiến, Lương Mạnh Ngôn đi thẳng vào biệt thự nhà họ Viễn, bước qua sân vườn, hành lang, cuối cùng cũng đến đại sảnh của biệt thự nhà họ Viễn.
Cảnh này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của Lương Mạnh Ngôn vô số lần, bây giờ rốt cuộc ông ta đã đạt được điều mình muốn rồi.
Sau khi chiếm được biệt thự của nhà họ Viễn thì coi như ông ta chính thức thống trị mảnh đất này.
Cùng lúc đó ở hướng đi đến cửa sau của biệt thự, Trương Thu đang cùng một nhóm cao thủ của nhà họ Viễn cống Viễn Quân Dao chạy trốn.
Mưa to gió lớn vẫn xối xả trút xuống, bọt nước dưới chân văng khắp nơi.
Trương Thu cõng Viễn Quân Dao, mang theo một nhóm cao thủ của nhà họ Viễn dùng tốc độ quấn chiếu để chạy khỏi nơi này.
Nói gì thì nói, những cao thủ của nhà họ Viễn này quả thực rất trung thành và tận tâm, bọn họ là cao thủ do Viễn Trọng Chỉ dùng giá cao để thuê, cũng chỉ có quan hệ anh trả tiền tôi trả sức mà thôi.
Thế nhưng vào lúc nhà họ Viễn đứng trước ranh giới sống chết cũng không có bất cứ người nào bỏ lại nhà họ Viễn mà chạy trốn một mình, còn dùng tất cả khả năng để giữ lại giọt máu cuối cùng của nhà họ Viên.
Viện Quân Dao mê man nãy giờ rốt cuộc cũng bị mưa to xổi cho tỉnh. “Buông ra, Trường đại ca, anh buông tôi ra, tôi phải quay về “