Khoảng ba giờ sau đó, Ngụy Tuấn được bác sĩ chữa trị xong đã ổn định lại, vết thương cũng đã được khâu lại, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian thì có thể không sao nữa.
Mà Vương Bái cùng Đạo Kiệt cũng đã chiếm toàn bộ thành phố Bắc Giang. Bây giờ, thành phố Bắc Giang đều đã thuộc về người của Viễn Trọng Chi.
Đây cũng là bước thứ hai mà Viễn Trọng Chi nói với Ngụy Tuấn: nội bộ mâu thuẫn.
Sau khi chiếm được Bắc Giang, Viễn Trọng Chi lại một lần nữa ngồi vào chiếc ghế da hổ, gọi video với Trần Hùng. Ở phía đối diện video, Trần Hùng quay được vẻ mặt xám xịt đầy phẫn nộ của đám người Lương Mạnh Ngôn.
Toàn thân Lương Mạnh Ngôn đều co quắp, run rẩy.
Viễn Trọng Chi nhìn thấy Lương Mạnh Ngôn mặt cực kì tức giận trong video, bật cười: “Này Lương Mạnh Ngôn, tôi cảm thấy ông rất biết hưởng thụ, ngang nhiên dùng da hổ để làm ghế. Nhưng mà hổ là động vật cần phải được bảo vệ, ông giết nó như vậy chính là phạm pháp đấy.”
“Ngày mai tôi nhất định sẽ đến đồn công an kiện ông, ông nhất định sẽ phải ngồi tù.
Phía đầu bên kia video, Lương Mạnh Ngôn mở hai mắt thật lớn, gần xanh trên trán cũng càng ngày càng nhiều, ông ta thực sự không thể tin được đây là sự thật.
Rõ ràng, Viễn Trọng Chi đã trở thành tù nhân, vậy mà lúc này lão ta lại ngang nhiên ngồi trong biệt thự của nhà họ Lương, đặc biệt lại ngồi trên chiếc ghế của Bắc Giang Vương mà vui vẻ trò chuyện.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “Lương Mạnh Ngôn, ông xong đời rồi.”
Viễn Trọng Chi trông thấy Lương Mạnh Ngôn tức giận, cười ha ha, nói: “Sân sau nhà ông bị cháy rồi”
“Điều này không thể xảy ra, tuyệt đối không thể xảy ra.
Lương Mạnh Ngôn căn bản không thể nào tiếp thu được sự thật này, ông ta chỉ cảm thấy trời đất đang quay cuồng. “Ân Lỗi, Ân Lỗi cậu đang ở đâu, lăn ra đây cho tôi”
“Còn có cà Vương Bái nữa, đây rốt cuộc là chuyện gì, Vương Bái.”
Trong video, Lương Mạnh Ngôn điên cuồng gọi tên Ân
Lỗi và Vương Bái. Mà lúc này, Viễn Trọng Chi lại đưa điện thoại di động tới tay Vương Bái.
Vương Bái cầm điện thoại di động, nhìn về phía đầu bên kia, Lương Mạnh Ngôn đang điên cuồng, cười nói: “Anh cả, tôi đang ở chỗ này đây, có phải anh rất ngạc nhiên hay không?”
Video bên kia, Lương Mạnh Ngôn dại ra hai giây, ông ta nhìn Vương Bái một cách khó tin, cuối cùng, ông ta nghiến răng nghiến lợi, nói: “Vương Bái, mày… Con mẹ nó, mày lại dám phản bội tao”
“Đúng vậy, tôi đã phản bội ông, hơn nữa, Ân Lỗi đã bị tôi giết chết rồi, tôi tự mình ra tay, cậu ta bị tôi đảm bảy nhát đao”
“Anh cả, không chỉ có thể đầu, vừa rồi, trong lúc các người ở Cửu Nam đánh chiếm thành phố Cửu Nam, toàn bộ Giang Thành đều đã bị chúng ta đánh chiếm rồi, cho dù là các dòng họ lớn hay là thế giới ngầm thì bây giờ cũng đều đã bị chúng tôi hạ gục. “Như Viên Vương vừa nói, hiện tại, nhà của ông đang mâu thuẫn nội bộ rồi, ha ha ha.
Vương Bái đang cười, cười vô cùng điên cuồng, vô cùng dữ tợn, giống như trong lòng ông ta chất chứa rất nhiều cảm xúc, và giờ nó đang bùng lên một cách mãnh liệt.
Lương Mạnh Ngôn vẫn không thể tiếp thu được sự thật này, nói: “Em trai, chúng ta là tám anh em với nhau, quan hệ hơn mười năm, từ khi còn ở dưới đáy xã hội cho đến khi đạt được vị trí như ngày hôm này, so với anh em ruột thì tình cảm của chúng ta còn thân thiết hơn.”
“Tại sao cậu lại phản bội tôi?”
“Tại sao cậu lại giết Lão Lục?”
Lúc này, không chỉ Lương Mạnh Ngôn không thể chấp nhận được, mà ngay cả Châu Xung và Lý Tuyết Phong ở đẳng xa cũng không thể nào chấp nhận được.
Mà lúc này, Vương Bái cười càng thêm đáng sợ hơn: “So với anh em ruột còn thân thiết hơn, Lương Mạnh Ngôn, lời này mà ông cũng có thể nói ra sao?”
“Con gái của tôi chết như thế nào, ông không nghĩ ra sao?”