“Lừa ấy hả? Tôi thấy bà là lừa mới đúng ấy.”
Một ông cụ quét dọn vệ sinh đi tới với vẻ mặt khinh bỉ, ông ta bắt đầu dọn đống hạt dưa bà Vương Thái Hà cắn xong thả xuống: “Cái bà này, sao bà chẳng có tí văn hóa nào thế nhỉ? Cắn hạt dưa rồi thoải mái thích xả rác ở đâu thì xả hả?”
“Chẳng những thiếu văn hóa mà còn dốt đặc cán mai nữa, đây chính là Mercedes-Ben”
z “Mercedes-Benz gì cơ?” Vương Thái Hà khinh thường nói: “Có ghê gớm bằng chiếc Mitsubishi nhà tôi không mà ở đó nói?”
“Mẹ đừng nói gì nữa mà.”
“Tại sao mẹ lại không được nói?” Vương Thái Hà không phục tí nào, bà ta bắt đầu lớn giọng với ông quét rác: “Cái thứ quét rác lề đường như ông chẳng biết quái gì cả mà cứ thích đứng đây huênh hoang là sao thế nhỉ? Ông lấy cái chổi rách nát nhà ông ra xa xe nhà tôi chút đi, nếu ông chạm vào làm xước một miếng nước sơn thôi thì có bán cả ông đi cũng không đền nổi đâu đấy!”
“Đồ não lừa!” Ông lão quét rác trợn mắt nhìn Vương Thái Hà, nói: “Xe người ta mua tận hai ba tỷ đồng một chiếc, chắc bán nó mua được mười chiếc nhà bà ấy ở đó mà tưởng bở nhé.”
Vương Thái Hà: “Hả?”
Sau khi mua xe xong thì Lâm Ngọc Ngân đi làm hay chạy đến xưởng gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Song song đó, vì cô mua chiếc Mercedes-Benz này nên đã rước lấy khá nhiều lời bàn tán từ người trong công ty.
Rất nhiều người nói xấu sau lưng Lâm Ngọc Ngân rằng cô mới nhận được dự án lớn của công ty đã bắt đầu vơ vét sắm sửa này nọ, mới đó đã tậu về cho mình chiếc Mercedes.
Cây ngay thì không sợ chết đứng, Lâm Ngọc Ngân hoàn toàn không muốn đứng ra, giải thích cho những lời đồn đãi nhảm nhí ấy làm gì.
Trong khoảng thời gian đó, Lâm Tú Minh không hề tìm đến Lâm Ngọc Ngân để gây sự.
Cả khi Lâm Ngọc Ngân mua chiếc Mercedes mới toanh cũng không thấy Lâm Tú Minh chạy tới nhảy nhót trước mặt cô, tất cả đều im lặng đến mức kì lạ.
Hôm nay Lâm Ngọc Ngân vừa đến công ty, còn chưa ngồi nóng mông nữa thì một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi đã đến phòng làm việc của cô.
“Ông tư, sao ông lại đến đây thế này?”
Ông ấy chính là Lâm Thanh An, Lâm Ngọc Ngân gọi ông ấy là ông tư nhưng ông ấy lại không phải anh em ruột của Lâm Danh Sơn mà cách nhau hai nhánh.
Lâm Thanh An cũng kinh doanh trong ngành quần áo thời trang, vì làm cùng ngành với gia đình Lâm Ngọc Ngân nên hai gia đình hay liên lạc với nhau này kia.
Lâm Thanh An là người thích vận động nên dù đã đến sáu mươi nhưng tinh thần ông ấy vẫn rất tốt.
Nhưng bây giờ đây trông ông ấy lại già đi rất nhiều.
Chẳng những tóc bạc đi mà người cùng gầy gò ốm yếu hơn hẳn.
Lâm Ngọc Ngân rót cho Lâm Thanh An ly nước, nói: “Ông tư đến đây có việc gì thế ạ?”
Lâm Thanh An uống ngụm nước, ấp úng lên tiếng nói: “Ngọc Ngân, thật ra lần này ông tư đến đây tìm cháu để nhờ cháu giúp đỡ”“
Lâm Ngọc Ngân ngạc nhiên hỏi lại: “Ông tư gặp phải rắc rối gì ư?”
“Phải.”
Lâm Thanh An gật đầu, nét mặt ủ rũ và tăm tối vì phiên muộn.
“Ông chủ đứng sau Trương Văn Long và Hà Thái Trung đã xây dựng Đại Hưng Thịnh và muốn biến nó thành trung tâm mua bán hàng cao cấp lớn mạnh nhất.”
“Nó đã cho các công ty xí nghiệp lớn cơ hội sáng tạo cực kì rộng mở nhưng mấy nhà xưởng tâm trong nhưng chúng ta thì lại trở thành tai họa ngập đầu.”
“Ngọc Ngân, bây giờ cả ngành sản xuất quần áo thời trang ở thành phố Bình Minh này đều bị Đại Hưng Thịnh bên kia lũng đoạn, xưởng nhà ông làm ăn nhỏ lẻ không có đủ vốn liếng để chơi với mấy tập đoàn lớn như Hồng Vân. Bây giờ xưởng nhà ông không còn nhậ được đơn đặt hàng nào nữa rồi, cứ để thế này chắc không sống nổi một tháng nữa mất.”
Lâm Ngọc Ngân giật mình, cô không ngờ việc phát triển Đại Hưng Thỉnh lại tạo thành sức ảnh hưởng lớn tới xưởng nhà Lâm Thanh An đến thế.
“Nên bây giờ ông tư cần gì?”
Lâm Thanh An đặt ly nước trong tay xuống, đau xót nói: “Ngọc Ngân à, ông tư đã đi đến bước đường cùng rồi! Lần này cháu nhất định phải giúp ông!”