Ví dụ như trong một số bộ phim được đầu tư lớn thì có rất nhiều vai phụ được đưa vào bằng cửa sau, mục đích chính là lợi dụng sự nổi tiếng của các nghệ sĩ khác, để tăng độ nổi tiếng cho mình.
Loại chuyện này, cũng không tính là chuyện gì lớn, nhưng trong lòng Lý Diệu Hương lại cảm thấy có chút không thoải mái.
Nguyên nhân chủ yếu không phải là bởi vì có nghệ sĩ trẻ muốn lợi dụng danh tiếng và số người hâm mộ của cô ta, mà là việc ca hát khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa.
Đúng lúc này, Lý Chiến từ bên kia đi tới, trong giọng nói xen lẫn một tia tức giận.
"Anh Dương, những nghệ sĩ của công ty giải trí khác muốn tới để lợi dụng sức hút của em để tăng danh tiếng thì em không có ý kiến, nhưng Phùng Tuyết của Minh Hạ thì tuyệt đối không được."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Chiến, lúc này sắc mặt Lý Chiến đã xanh mét.
Dương Tinh Thần vội vàng nói: “Chiến, cậu đừng làm lớn chuyện. Ngày hôm qua chúng ta đã tìm người đứng ra tổ chức đòi thêm hơn sáu mươi tỷ, nếu bọn họ muốn nâng đỡ người mới thì sẽ để bọn họ nâng đỡ, dù sao đối với chúng ta cũng không có tổn thất gì quá lớn."
"Chuyện này tuyệt đối không được."
Lý Chiến lắc đầu một cách dứt khoát: "Lần trước ở Đảo Hồng Á, chính là cũng vì cái cô Phùng Tuyết kia mới khiến chúng ta và Trần Hùng phát sinh xung đột."
"Tôi đang định tìm người xử lý cô nghệ sĩ nhỏ kia, làm sao có thể để cho cô ta thành công lợi dụng danh tiếng chúng ta?"
"Cái gì?"
Nói đến chỗ nãy, sắc mặt của Dương Tinh Thần và Lý Diệu Hương đều ngơ ra, trong lòng cũng tràn ngập nỗi khiếp sợ.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút thì chuyện này cũng bình thường thôi. Trần Hùng là ông trùm đứng sau màn kịch này, lần trước ở Đảo Hồng Á là Phùng Tuyết đi cùng Trần Hùng, lần này Trần Hùng sẽ tận dụng sự nổi tiếng của buổi biễn diễn của Đại Hưng Thịnh để nâng đỡ Phùng Tuyết thì không có gì sai cả.
"Anh Dương, chuyện phát sinh ngày hôm qua chúng ta đã nhịn, nhưng lần này, tôi không thể chịu đựng được nữa."
Sắc mặt Lý Diệu Hương cũng u ám hơn không chỉ bởi vì nguyên nhân thân phận của Phùng Tuyết, mà cũng bởi vì giọng ca của Phùng Tuyết thật sự khiến cô ta có cảm giác tự cảm thấy xấu hổ.
Nếu như lúc đó, sân khấu biểu diễn được truyền hình trực tiếp, thật sự so sánh cô ta với Phùng Tuyết mà cô ta không bằng thì phải làm thế nào?
Hơn nữa, một khi chủ đề trên mạng trở nên nóng hổi, vậy thì sẽ tạo thành một trào lưu không thể phai mờ được, thậm chí lỡ như có người mang cô ta ra so sánh với Phùng Tuyết, điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cô ta.
Cho dù là đến lúc đó Lý Diệu Hương lựa chọn hát nhép, cũng không nhất định có thể so sánh được với Phùng Tuyết.
Dương Tinh Thần dường như cũng nghĩ đến điều này, sắc mặt ông ta đầy nghiêm túc, gật đầu một cái, nói: "Mấy cô cậu yên tâm, đừng lo lắng. Tôi sẽ đi tìm người đứng ra tổ chức bên kia nói chuyện một chút."
Vì vậy Dương Tinh Thần xoay người đi tìm đám ngườiTrương Văn Long, không sai biệt lắm thì hơn mười phút sau, Dương Tinh Thần vác vẻ mặt u ám trở về.
“Anh Dương, thế nào rồi, người đứng ra tổ chức bên kia nói như thế nào, có phải là để cho cái cô Phùng Tuyết cút rồi không?” Đám người Lý Chiến bước lên hỏi đầu tiên
Nhưng Dương Tinh Thần trực tiếp văng lời thô tục nói: "Con mẹ nó, người bên ban tổ chức không chịu."
"Nói cái gì mà Phùng Tuyết là do Trần Hùng đứng ra chỉ định, bất kể có như thế nào cũng không thể đuổi cô ta đi được."
Sắc mặt Lý Chiến, Lý Diệu Hương và đám người bên họ đều vô cùng khó coi: "Vậy có nghĩa là cái cô Phùng Tuyết đó nhất định sẽ lợi dụng sức hút của chúng ta?"
Dương Tinh Thần bất đắc dĩ nhún vai: "Diệu Hương, trước mắt thì chỉ đành lòng cam chịu thôi, chờ buổi biểu diễn này kết thúc, bằng thực lực và bối cảnh của Tinh Tú chúng ta để đối phó với cô ngôi sao nhỏ kia không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
"Cam chịu?"
Lý Diệu Hương cắn răng: "Anh Dương, anh cũng biết tôi rồi, Lý Diệu Hương tôi làm gì phải chịu những chuyện uất ức như thế này bao giờ?"
"Những người khác đang đè đầu cưỡi cổ chúng tôi. Tôi con mẹ nó không thể cam chịu được."
Nói xong, Lý Diệu Hương liền tức giận đi thật mạnh và nhanh về hướng sân khấu đằng kia.