Lúc này trên sân khấu, Phùng Tuyết đã tổng duyệt xong một bài hát, cả quá trình diễn ra rất suôn sẻ, cho dù là giọng điệu hay là nhảy đều có hiệu quả rất tốt.
Lúc này, Phùng Tuyết lại lên sân khấu, chuẩn bị tổng duyệt bài thứ hai.
Buổi hòa nhạc lần này tổng cộng có ba tiếng, mà Phùng Tuyết tổng cộng có thể lên sân khấu hát hai bài, mặc dù so với nhóm người Lý Diệu Hương thì ít hơn rất nhiều, nhưng đối với Phùng Tuyết mà nói, đã là một cơ hội vô cùng tốt rồi.
Lúc này, Phùng Tuyết mặc một bộ trang phục của Ngọc Thanh, mà bài hát thứ hai cô ấy hát trên sân khấu chính là bài hát chủ đề mv của Ngọc Thanh, tên bài hát cũng là Ngọc Thanh.
Sắp xếp như vậy, không chỉ có thể khiến Phùng Tuyết lại tỏa sáng lần nữa, đồng thời cũng thúc đẩy danh tiếng của Ngọc Thanh.
Phùng Tuyết bắt đầu lên sân khấu hát, lần này hiệu ứng sân khấu tốt hơn không ít.
Toàn bộ sân khấu được bố trí theo bốn mùa, khung cảnh xung quanh cũng dựa theo diễn biến từ mùa thu đến xuân, đồng thời bài hát chủ đề này cũng hát ra ý cảnh như vậy.
Có thể nói từ cách dàn dựng sân khấu cho đến cách ăn mặc và giọng hát của Phùng Tuyết đều gần như hoàn hảo đến mức thiên nhiên và con người hòa lại làm một vậy.
Cộng thêm sự diễn giải của một số vũ công chuyên nghiệp phía sau, càng làm tăng hiệu ứng sân khấu lên rất nhiều.
Dưới đài, Lâm Ngọc Ngân và Trương Ánh nhìn Phùng Tuyết tổng duyệt trên sân khấu, trên mặt treo nụ cười vô cùng hài lòng.
“Tuyết thật sự quá đẹp rồi.”
Lâm Ngọc Ngân phát ra tiếng cảm thán: “Tôi thật sự cảm thấy Ngọc Thanh có thể mời Tuyết đến là người đại diện thương hiệu, thật sự đã đón được một bảo vật lớn mà.”
Trương Ánh ở bên cạnh cười nói: “Cô Lâm quá khách sáo rồi, không có Ngọc Thanh, cũng không có Tuyết hôm nay.”
Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển thôi.”
“Ừ.”
Trương Ánh gật đầu: “Tôi tin tập đoàn Ngọc Thanh của cô Lâm nhất định sẽ trở thành một tập đoàn hàng đầu trong nước, không, hàng đầu quốc tế.”
Lâm Ngọc Ngân cười nói: “Cảm ơn lời tốt lành của cô. Tôi cũng tin dựa vào ngoại hình nổi bật và nền tảng vững chắc của Tuyết, nhất định có thể trở thành một ngôi sao tuyến một nóng bỏng tay trong nước, không đúng, là ngôi sao lớn quốc tế.”
Hai người đều không hẹn mà cùng nhau cười.
Tuy nhiên đúng lúc này, một nhóm người lại tức giận xông lên sân khấu.
Sau đó thì nhìn thấy hai chị em Lý Diệu Hương và Lý Chiến đi lên sân khấu.
Phùng Tuyết lúc này đã hoàn toàn tiến vào trạng thái im lặng trong thế giới nhỏ của mình, thậm chí khi có người đi lên sân khấu, cô ấy cũng hoàn toàn không phát hiện ra.
Khi Lý Diệu Hương tiến lại gần, giọng hát của Phùng Tuyết lại càng rõ ràng hơn, cảm giác nguy cơ trong lòng Lý Diệu Hương lại càng rõ ràng hơn.
Đồng thời, cô ta lại càng tức giận hơn.
Bốp.
Cô ta đột nhiên xuất hiện trước mặt Phùng Tuyết, tát một cái vào mặt Phùng Tuyết: “Đồ đê tiện, dựa vào mày mà cũng muốn cọ nhiệt với tao sao? Mày là cái gì chứ?”
Nhất thời Phùng Tuyết không kịp phản ứng lại, cô ấy ngẩng ra nhìn Lý Diệu Hương ở trước mặt, ngẩn ra mấy giây.
Không chỉ có cô ấy ngẩn ra, Lâm Ngọc Ngân và Trương Ánh ở phía dưới cũng đều ngẩn ra. Truyện Điền Văn
Cả hiện trường đột nhiên trở lên yên tĩnh, cả bầu không khí đột nhiên cô đọng lại.
“Cô... cô Lý...”
Cuối cùng, Phùng Tuyết cũng phản ứng lại, nhìn Lý Diệu Hương đang đứng trước mạt, trên mặt Phùng Tuyết xẹt qua tia sợ hãi.
Bốp.
Lý Diệu Hương lại tát một cái vào mặt Phùng Tuyết, cái tát này còn mạnh hơn cái tát vừa rồi.
“Nhận ra rồi sao? Lập tức cút đi cho tao, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày.”