Khi bọn họ nhìn thấy Tiết Cẩm Tú ở bên cạnh Lý Diệu Hương vậy mà lại đá Lâm Ngọc Ngân một cái, lúc đó nhóm người Trương Văn Long bị dọa sợ rồi.
Chuyện này còn được sao?
Đây chính là vợ của anh Hùng đấy, cho dù ngôi sao của Tinh Tú có bá đạo thế nào, bọn họ vì buổi hòa nhạc của Đại Hưng Thịnh cũng có thể tạm thời nhịn được.
Nhưng lúc này bên kia vậy mà lại to gan dám ra tay với vợ của anh Hùng, đây không phải là chán sống rồi sao?
“Cô làm cái gì vậy?”
Trương Văn Long vô cùng tức giận, xông lên sân khấu tát một cái vào mặt Tiết Cẩm Tú.
Nhóm người Hà Thái Trung và Liễu Hồng Ngọc vô cùng lo sợ chạy đến phía Lâm Ngọc Ngân, lo lắng hỏi: “Cô Lâm, cô không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Lâm Ngọc Ngân lắc đầu: “Tôi không sao, không cần lo lắng.”
Một đạp này đổi lại là một cô chủ yếu đuối, e rằng đã kêu gào đòi đến bệnh viện kiểm tra rồi.
Có điều Lâm Ngọc Ngân không phải là loại yếu ớt đấy, sáu năm trước, cô còn chịu ít hành hạ và đau khổ sao?
Phía bên kia, Trương Văn Long tát Tiết Cẩm Tú một cái, khiến Lý Diệu Hương tức giận.
“Ông chủ Đường, ông có ý gì vậy, tại sao lại vì một ngôi sao tuyến mười tám và một người phụ nữ không biết là con chó con mèo nào mà lại dám đánh người của tôi?”
Trong mắt Lý Diệu Hương, Phùng Tuyết chỉ là một ngôi sao tuyến mười tám, mà Lâm Ngọc Ngân thì cô ta hoàn toàn không quen biết.
Cái gọi là đánh chó phải nhìn chủ, Trương Văn Long anh lại bởi vì hai người đê tiện bỉ ổi này mà dám động tay với người của Lý Diệu Hương tôi, có phải là có chút không nể mặt Lý Diệu Hương tôi rồi không?
Trương Văn Long chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung, Lý Diệu Hương này thật sự quá không biết gì rồi, cô ta vậy mà dám xem Lâm Ngọc Ngân là con chó con mèo, là thật sự không biết chữ chết viết thế nào sao?
Tiết Cẩm Tú ở bên cạnh cũng ôm mặt, tức giận nói: “Chị Diệu Hương, chị nhất định phải làm chủ cho em.”
“Em chẳng qua chỉ đạp nhẹ cô gái kia một cái mà ông chủ Đường lại đánh em đến răng suýt nữa rơi ra, mặt em bị thương rồi, e rằng buổi hòa nhạc này không thể tham gia được rồi.”
“Cô đây là đang uy hiếp tôi sao?”
Trương Văn Long âm u nhìn Tiết Cẩm Tú, giọng nói cũng trở lên lạnh như băng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, nhóm người Dương Tinh Thần cũng chạy đến, sau khi từ trong miệng của Tiết Cẩm Tú biết được tình hình, sắc mặt Dương Tinh Thần cũng thay đổi.
“Ông chủ Đường, ông không cố kỵ gì ra tay đánh nghệ sĩ của Tinh Tú tôi như vậy, có chút quá đáng đúng không?”
“Tôi hỏi trước một câu, vừa rồi cô ta đá ai?”
Trương Văn Long trả lời: “Ông Dương, tôi nói thật cho ông biết, chuyện này gây quá lớn rồi.”
“Quá lớn rồi?”
Dương Tinh Thần khinh thường nói: “Không phải chỉ là một nhân viên công tác ở hiện trường thối sao? Tiết Cẩm Tú đá cô ta một cái thì sao chứ? Cho dù có đánh cô ta tàn phế, đánh chết cô ta, Tinh Tú cũng có thể gánh vác được.”
“Còn có ông chủ Đường, lúc trước ông đã nói với tôi muốn quảng bá một nghệ sĩ nhỏ của Minh Hạ, như thế khiến chúng tôi rất không vui.”
Hai bên nhất thời giương cung bạt kiếm, mà trong lòng Trương Văn Long lại có chút mâu thuẫn.
Một bên vì để buổi hòa nhạc thuận lợi tiến hành, Trương Văn Long không muốn dễ dàng xảy ra mâu thuẫn với Tinh Tú, bởi vì bây giờ bọn họ vẫn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Tinh Tú.
Nhưng, nếu như vừa rồi Lý Diệu Hương chỉ tát Phùng Tuyết hai cái thì cũng thôi đi, chuyện này còn có thể giải quyết được.
Nhưng đồ chó gọi là Tiết Cẩm Tú vậy mà lại vô pháp vô thiên đá chị dâu, chuyện này Trương Văn Long dám không đứng ra sao?
Khi Trương Văn Long đang cảm thấy khó xử, không biết nên xử lý chuyện này thế nào, giọng nói lạnh như băng của Trần Hùng đột nhiên vang lên phía sau bọn họ.