Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Mặc dù trợ lý thấy rất tủi thân nhưng một chữ cũng không dám nói gì thêm, chỉ có thể xin lỗi một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.

Còn Lý Diệu Hương lại phẫn nộ nhìn Dương Tinh Thần ở bên cạnh, nói: “Anh Dương, rốt cuộc là anh có chuyện gì vậy? Vì sao chúng ta phải đi vội vàng thế này?”

“Hơn nữa, hai chân Tiết Cẩm Tú đều đang bị đau, vì sao anh lại không đưa cô ta đến bệnh viện khám qua một chút xem sao?”

Lúc này, cả đoàn xe vừa lúc chạy ra khỏi thành phố Bình Minh, đi qua cột mốc biên giới của thành phố bên này.

Dương Tinh Thần nhìn xuyên qua cửa kính xe nhìn chằm chằm vào cột mốc ranh giới giữa thành phố Bình Minh bên kia với bên này.

“Diệu Hương, nhìn ra ngoài cửa sổ đi, cô có thấy tấm đá kia không?”

Lý Diệu Hương nghi hoặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhìn thấy khối đá là cột mốc biên giới kia: “Đây chẳng phải là cột mốc biên giới của thành phố Bình Minh thôi sao, có gì đẹp đâu chứ?”

“Dừng xe.”

Dương Tinh Thần đột nhiên kêu cả đoàn xe dừng lại, sau đó hạ cửa kính xe xuống, chỉ vào cột mốc biên giới ở đằng kia nói: “Cô nhìn kĩ xem trên mặt đá đó có viết cái gì không?”

Bởi vì lúc này khoảng cách giữa bọn họ và cái cột mốc kia có chút xa, cho nên Lý Diệu Hương cũng không thấy rõ lắm rốt cuộc ở trên cột mốc có viết nội dung gì hay không.

Vì thế, cô ta xuống xe đi tới chỗ cột mốc biên giới, sau đó nhìn thấy trên mặt đá có vài chữ được viết lên là “vùng cấm của thần”.

Ngoại trừ cái này ra, dòng chữ “vùng cấm của thần” này còn bị máu tươi nhuốm thành màu đen, đoạn kiếm bị gãy nát bét bên tấm đá kia còn làm cho người ta có cảm giác nhìn thấy đã có chút rợn người.

“Ai làm người làm chuyện này?” Lý Diệu Hương giật mình nhìn chằm chằm vào tấm đá, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

“Nghe nói là do Trần Hùng làm.”

Dương Tinh Thần trả lời: “Vừa nãy tôi có nghe được một vài tin tức, người tên Trần Hùng ở thành phố Bình Minh hay tỉnh Tam Giang đều có thế lực rất lớn. Đó cũng là lí do vì sao lần trước Chiến ở Hồng Hoa lại chịu tổn thất nhiều như vậy.”

“Cậu ta khắc dòng chữ vùng cấm này ở trên tấm đá này với mục đích chính là muốn nói cho những người khác biết, bất kể là người ở địa phương khác dù có trâu bò đến cỡ nào, nếu muốn qua tới thành phố Bình Minh bên này đều phải có sự đồng ý của cậu ta. Nếu không nơi này sẽ là vùng cấm, là nơi chôn vùi người từ bên ngoài đến.”

“Kiêu ngạo đến như vậy?” Lý Diệu Hương nhíu mày.

“Đâu chỉ mỗi kiêu ngạo.”

Dương Tinh Thần lạnh giọng nói: “Qủa thật còn rất điên cuồng.”

“Lần này Tinh Tú chúng ta trực tiếp hủy hợp đồng với Đại Hưng Thịnh, chắc chắn đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nếu chúng ta còn tiếp tục ở lại thành phố Bình Minh thì không thể nào cam đoan được cái tên Trần Hùng kia sẽ không nhờ đến lực lượng của thế giới ngầm đến đối phó với đám người chúng ta.”

“Hiện tại chúng ta hoàn toàn là song phương xé rách hai mặt, nơi này là địa bàn của bọn họ. Nếu bọn họ thật sự ra tay, chúng ta cũng không có biện pháp nào chống đỡ.”

“Anh ta dám sao?”

Lý Diệu Hương rất là không phục, gầm nhẹ một tiếng: “Nói cho cùng cũng chỉ là vua của một thành phố mà thôi. Cho dù anh ta là vua của thành phố Tam Giang đi chăng nữa, ở trước mặt nhà họ Kiều ở phía Nam, ngay cả cái rắm cũng không phải.”

Những lời này của Lý Diệu Hương tuyệt đối không phải là khoe khoang, nhà họ Kiều ở phía Nam là một gia tộc siêu cấp quyền thế, nắm trong tay đâu phải chỉ là phạm vi của một tỉnh. Mà ngay cả người đứng đầu của tỉnh Tam Giang cũng không đủ để nịnh bợ nhà họ Kiều.

Lý Diệu Hương là mợ chủ tương lai của gia tộc họ Kiều, nói ra những lời này cũng không thể xem như là nói hưu nói vượn.

Dương Tinh Thần vội vàng đáp: “Đúng vậy. Trần Hùng cậu ta ở trước mặt nhà họ Kiều đều không là gì. Nhưng phạm vi thế lực của nhà họ Kiều không ở nơi này. Cô cũng thấy rồi đấy, cái tên Trần Hùng kia chẳng khác nào là một gã điên, đến lúc cậu ta thật sự nổi điên lên rồi, e rằng ngay cả nhà họ Kiều cũng không để vào mắt.”

“Anh hùng không thể chịu thiệt trước mắt, cho nên bây giờ chúng ta rời khỏi thành phố Bình Minh trước, đến lúc đó từ từ tìm cơ hội tính sổ với Trần Hùng.

Lý Diệu Hương phản ứng lại, gật đầu nói: “Anh Dương, anh nói rất đúng.”

Dương Tinh Thần cười lạnh một tiếng: “Lần này tất cả các ngôi sao của Tinh Tú chúng ta đều bỏ chạy, mà trước đó bọn họ đã tuyên truyền khắp mọi nơi trên internet. Tôi thật sự rất chờ mong, đến buổi phát sóng trực tiếp tối ngày hôm đó, thứ khán giả nhìn thấy sẽ không phải là ngôi sao lớn mà những con người mờ nhạt ở trên sân khấu diễn xướng, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.”
Nhấn Mở Bình Luận