Lúc trước cho dù có chuyện gì chỉ cần có Trần Hùng bảo đảm, Lâm Ngọc Ngân đều sẽ rất yên tâm.
Nhưng lần này, trong lòng Lâm Ngọc Ngân vẫn lo lắng, cô không phải không tin Trần Hùng, mà buổi hòa nhạc lần này của Đại Hưng Thịnh, quả thật đã bị bên Tinh Tú ép đến tuyệt đường rồi.
Tối ngày mốt là đến thời gian phát trực tiếp buổi hòa nhạc của Đại Hưng Thịnh rồi, chỉ còn chưa đến hai ngày nữa, cho dù nhóm người Trương Văn Long có bỏ ra bao nhiêu tiền đều không thể mời đến nhiều ngôi sao tuyến một như vậy được.
Cho dù có thể mời đến thì thời gian tập duyệt cũng không dủ.
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân có chút hoảng loạn, đồng thời cũng lo lắng Trần Hùng sẽ dùng một số thủ đoạn.
Tuy nhiên Trần Hùng lại dịu dàng ôm cô vào trong lòng, nói: “Đến lời của anh mà em cũng không tin sao?”
“Anh không cử người đến ngăn cản nhóm người Dương Tinh Thần, bởi vì buổi hòa nhạc của Đại Hưng Thịnh không có bọn họ thì vẫn có thể gây chấn động toàn mạng, thậm chí còn tốt hơn gấp mười, gấp trăm lần cái gọi là tên tuổi lớn của Tinh Tú.”
“Thật sao?”
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu: “Hơn nữa anh có thế rất chắc chắn nói với em, sau buổi hòa nhạc tối ngày mốt, Phùng Tuyết cũng sẽ trở thành ngôi sao tuyến một nóng bỏng tay trong nước.”
“Thậm chí ở nước ngoài, cô ấy cũng có danh tiếng.”
Lời nói này của Trần Hùng quá khoa trường, khiến Lâm Ngọc Ngân trong một đoạn thời gian dài không phản ứng lại.
Ý của Trần Hùng chính là, sau buổi hòa nhạc, Phùng Tuyết có thể trở thành ngôi sao lớn quốc tế sao?
Đây lẽ nào không phải là một điều viển vông sao?
Trần Hùng không quan tâm đến loại kinh ngạc đó của Lâm Ngọc Ngân, nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa màu hồng phía trước, tôn lên dáng người cao ráo xinh đẹp của Lâm Ngọc Ngân một cách sinh động.
Trong lòng Trần Hùng đột nhiên có thứ gì đó nổi lên.
“Không được, thật sự không chịu được nữa, từ sau khi đi đến bước đó, hình như mình bị nghiện rồi.”
Trong lòng Trần Hùng có một ngọn lửa bùng cháy, rất nhanh đã trở thành ngọn lửa cuồng lộ.
“Vợ ơi, em có muốn thử một chút cảm giác lãng mạn dưới bầu trời đầy sao không?”
Trần Hùng chỉ những ngôi sao trên bầu trời, vẻ mặt mong đợi nói.
Toàn thân Lâm Ngọc Ngân run rẩy, cô cảm thấy tình hình có chút không đúng, quay người muốn chạy.
Nhưng làm sao cô có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Trần Hùng chứ, còn chưa kịp quay người lại, cô đã bị Trần Hùng ôm lấy.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc Ngân phấn chấn tinh thần đến công ty từ sớm, bởi vì bên phía tỉnh thành đã bố trí rất nhiều kênh, hơn nữa bên phía Lâm Thanh An đã sắp xếp nhân viên đến, chuẩn bị phát triển bộ phận của Ngọc Thanh ở tỉnh thành.
Bên đó có Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi chống lưng, tất nhiên một đường thuận lợi, cho dù cần các loại hợp tác từ nhiều tập đoàn, hay là cần có phê duyệt liên quan đến bộ môn, dường như đều không cần phía bên Ngọc Thanh chủ động đi làm, đối phương sẽ chủ động đưa đồ đến.
Cứ như vậy, chỉ cần vốn tài trợ của Ngọc Thanh đủ, rất nhanh Ngọc Thanh có thể mở đầy đủ các kênh trên khắp tỉnh thành, hơn nữa bộ phận còn thành lập hoàn chỉnh.
Sự phát triển của Ngọc Thanh bây giờ càng ngày càng nhanh, cho nên nguồn tài trợ cần thiết cùng càng ngày càng lớn, đồng thời cũng bởi vì phát triển toàn diện như vậy, khiến Ngọc Thanh rất nhiều lúc đều rơi vào tình trạng thiếu hụt tài chính.
Trần Hùng đã nhiều lần biểu thị muốn chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của Ngọc Thanh, nhưng đều bị Lâm Ngọc Ngân từ chối.
Lâm Ngọc Ngân cảm thấy sự hỗ trợ của Trần Hùng dành cho Ngọc Thanh đã quá nhiều rồi, mà cô cũng không thể luôn sống dựa vào Trần Hùng được.