Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tên nhóc này nhìn thấy Phùng Tuyết xuất hiện, ánh mắt của anh ta như đã dính chặt vào người cô ấy.
Sau đó toàn thân của anh ta giống như bị yểm bùa chú đóng băng, cứng đờ tại chỗ, chỉ có con ngươi là bắt đầu chuyển động theo những chuyển động của Phùng Tuyết.
Đường Gia Huy vẫn luôn trong trạng thái như bị quỷ nhập theo dõi hết màn biểu diễn của Phùng Tuyết, mãi cho đến khi Phùng Tuyết xoay lưng bước xuống sân khấu, Đường Gia Huy đột nhiên đứng vụt dậy.
“Trời ạ, tôi đã nhìn thấy gì vậy?”
“Haiz, cô gái đó giống như Nữ thần mặt trăng, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy Đức Chúa Giê-su đã nói với tôi rằng: Này chàng trai, đó chính là tình yêu đích thực của đời con, con nhất định phải cưới cô ấy làm vợ.”
Đường Gia Huy giống như phát điên lên, anh ta định chạy về phía hậu trường trong vô thức.
Trần Hùng nhíu mày, đột nhiên kéo anh ta lại: “Cậu làm gì vậy?”
Đường Gia Huy xúc động nói: “Đại ca, tình yêu đích thực. Em đã tìm được tình yêu đích thực của mình. Chính là cô gái này, đây chính là cảm giác rung động."
“Em nghĩ rằng em đã yêu cô ấy mất rồi, em muốn cưới cô ấy làm vợ.”
Bụp.
Trần Hùng không hề khách sáo tung một đấm vào bụng dưới của Đường Gia Huy. Cú đấm này rất mạnh, đau đến mức Đường Gia Huy ôm lấy bụng, ngồi trở lại trên ghế.
Sắc mặt của Trần Hùng rất khó coi, như thể anh đang thực sự tức giận.
“Đường Gia Huy, ông đây chỉ cảnh cáo cậu một lần, đừng dùng những lời sáo rỗng mà cậu đã dùng để lừa gạt những người phụ nữ khác áp dụng với Phùng Tuyết. Người phụ nữ này, cậu không thể động vào được."
“Tại sao vậy, đại ca? Đây là tình yêu đích thực của em mà.”
Gương mặt Đường Gia Huy vô cùng đau đớn nhưng cũng rất không cam tâm.
“Cút, hiện giờ ở sau hậu trường còn có rất nhiều tình yêu đích thực của cậu, cậu tổn thương những ngôi sao nước ngoài tôi không quan tâm, nhưng Phùng Tuyết thì do tôi bảo vệ.”
Đường Gia Huy vô cùng thất vọng, trong phút chốc cả người như rơi vào động băng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật ảm đạm buồn tẻ.
Trần Hùng cũng không buồn để ý đến tên nhóc không đáng tin cậy này, xoay người nắm lấy tay Lâm Ngọc Hân, mỉm cười nói: “Tuyết biểu diễn rất hay.”
“Ừm.” Lâm Ngọc Hân cũng mỉm cười gật đầu.
“Chẳng qua là kịch hay chỉ mới bắt đầu, thực sự không biết Tinh Tú bên kia sẽ có phản ứng như thế nào sau khi xem phát sóng trực tiếp của buổi hòa nhạc tối nay.”
Lúc này, tại trụ sở của Tinh Tú, bên trong văn phòng của Dương Tinh Thần.
Trên tường trong phòng làm việc của ông ta có một chiếc ti vi LCD cực lớn, lúc này Dương Tinh Thần đang ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền cùng với một tách cà phê trên tay, theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp buổi hòa nhạc lần này của Đại Hưng Thịnh.
Ngồi bên cạnh ông ta còn có Lý Diệu Hương và Lý Chiến, ngày thường họ hiếm khi xem những buổi hòa nhạc như thế này, những buổi biểu diễn kiểu này tham gia nhiều rồi đương nhiên sẽ không còn tí hứng thú nào với chúng.
Nhưng mà vào lúc này những người này lại đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình một cách chăm chú, họ đương nhiên không phải là muốn xem nội dung buổi hòa nhạc này, mà là muốn xem Đại Hưng Thịnh mất mặt như thế nào.
Bình luận trực tiếp đang được bật lên, chiếc màn hình LCD cực lớn liên tục nhảy lên các bình luận của cư dân mạng, mà Dương Tinh Thần và những người khác cũng chốc chốc quan sát một vài bình luận.
“Ha ha, buổi diễn này cũng hoành tráng thật. Số tiền đầu tư của Đại Hưng Thịnh cho buổi biểu diễn này chắc hẳn đã vượt quá ngân sách, nhưng mục đích họ làm như vậy hẳn là để đánh lận con đen, che giấu độ kém nổi của ngôi sao khách mời lần này."
Vừa hớp một ngụm cà phê, Dương Tinh Thần vừa nheo mắt xem tiết mục mở màn của buổi biểu diễn này, đưa ra đánh giá: “Mong chờ thật đấy, một lát nữa vào thời điểm công bố ngôi sao tối nay, Đại Hưng Thịnh chắc hẳn sẽ ồn ào một trận vì làm trò cười.”