Lý Cường nói hết cả đoạn dài và nó là những đòn tấn công liên tục khiến Lâm Ngọc Ngân không kịp thở
Ông ta chủ động lên tiếng từ chức đã khiến tất cả mọi cảm xúc được đẩy lên đến đỉnh điểm.
Đổi người khác chịu trách nhiệm cho dự án này và đuổi Lâm Ngọc Ngân ra khỏi công ty.
Bắt đầu từ giây phút đó thì cái tội cố tình trộn lẫn nguyên vật liệu có chất lượng kém hòng thu lợi riêng sẽ trở thành sự thật.
Lâm Ngọc Ngân không thể chối cãi gì thêm nữa.
“Đúng đó, người thế này phải đuổi ra khỏi công ty chúng ta ngay.”
“Ngoài ra, phía Hồng Vân có yêu cầu công ty chúng ta phải gánh chịu những hậu quả gì thì Lâm Ngọc Ngân cũng phải đứng ra chịu trách nhiệm toàn bộ.”
“Dù có phải đưa cô ta vào tù chúng ta cũng tiễn người thẳng tay.”
Tất cả mọi quản lý cấp cao của công ty đều thể hiện thái độ của mình và chẳng có một người nào bằng lòng đứng ra giải thích hay bênh vực Lâm Ngọc Ngân. Lâm Ngọc Ngân bỗng rơi vào khoảng không vô tận đầy mịt mờ và khó hiểu, đây là ai thế?
Tất cả những người này đều là họ hàng hoặc thân thích của cô cơ mà? Tại sao ai cũng muốn đẩy cô đi đến chỗ chết thế nhỉ?
“Ông nội..”
“Đừng gọi tôi là ông nội cô.” Lâm Danh Sơn hét lên: “Tạm thời dự án này sẽ được chuyển cho Tú Minh phụ trách.”
“Lâm Ngọc Ngân, bây giờ cô quay về nhà tự kiểm điểm lại bản thân mình cho tôi. Tới lúc đó tập đoàn Hồng Vân bên kia muốn kiện cô ra tòa hay đẩy cô vào tù thì tất cả đều là bão do cô gieo gió mà ra.”
“Tan họp!”
Cuộc họp kết thúc, khi Lâm Danh Sơn lướt qua Lâm Ngọc Ngân thì ông còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô lấy một lần.
Lâm Tú Minh đi tới chỗ cô cười lạnh nói: “Lâm Ngọc Ngân, tự gieo gió thì gặt bão thôi. Dự án này phải nằm trong tay tôi thì mới phát triển tốt được.”
“Lâm Tú Minh, tất cả đều là tác phẩm của cô đúng không? Cô chính là người đã mua chuộc Lý Cường.”
“Chị ăn uống bậy bạ thì chẳng ai quan tâm nhưng ăn nói thì phải cẩn thận đấy nhé! Chị bớt ngậm máu phun người đổ hết tội của mình cho người khác như vậy đi. Chị cứ ngồi đó chờ ăn cơm tù đi nhé!” Mọi người giải tán, trong phòng họp chỉ còn mỗi Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân như người mất hồn mất vía.
Từ đầu đến cuối Trần Hùng vẫn không mở miệng nói một tiếng nào, nếu anh muốn thì lúc nãy anh hoàn toàn có đủ khả năng dạy cho Lâm Tú Minh và Lý Cường một trận ra trò nhưng làm thế chẳng giải quyết được gì cả.
Trần Hùng về nhà cùng với Lâm Ngọc Ngân mất hồn mất vía, lúc họ lên lầu thì Trần Hùng tranh thủ gọi một cuộc điện thoại cho Hà Thái Trung trong khi đang đỗ xe.
“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Điện thoại được kết nối, Trần Hùng lập tức trầm giọng hỏi.
Hà Thái Trung ở đầu dây bên kia lập tức sợ đến nỗi mồ hôi rơi như mưa, vội vàng nói: “Anh Hùng, bên Hiển Lâm giao cho chúng ta một lô hàng có vấn đề chất lượng cực kì nghiêm trọng. Chúng tôi đã mang nó đi kiểm tra và phát hiện ra trong vải vóc có chứa thành phần chất hóa học độc hại, mặc lên sẽ khiến con người ta bị dị ứng da.”
“Nếu cứ để đó như bình thường thì chất độc này sẽ không gây hại gì nhưng mặc lên người để nó tiếp xúc với da trên diện tích lớn sẽ tạo thành các phản ứng dị ứng.”
“Ừ” Trần Hùng gật đầu nói: “Chuyện này có tạo thành ảnh hưởng quá lớn với Hồng Vân không?”
“Ảnh hưởng khá lớn, suy cho cùng thì lô hàng này cũng được chuyển đến các đại lý để trưng bày hết rồi, nhưng chúng tôi đã cố gắng đè chuyện này xuống đến mức thấp nhất.”
“Anh Hùng, vì đây là dự án do chị dâu phụ trách nên tôi vẫn chưa dám đưa ra yêu cầu gì với Hiển Lâm cả.”
“Anh Hùng có ý kiến gì không?”
Trần Hùng im lặng được một lúc mới lên tiếng: “Tạm thời ông đừng đụng tới tập đoàn Hiển Lâm bên kia, nhưng tôi cần ông làm cho tôi hai phản hợp đồng mới.”
“Trong đó có một bản yêu cầu Hiển Lâm phải dừng hết tất cả mọi hợp tác ban đầu đã đề ra”
“Bản còn lại kí với vợ tôi là Lâm Ngọc Ngân, chúng ta sẽ ký lại hợp đồng cho dự án này.’ Hà Thái Trung là người thông minh nên ông lập tức hiểu được ý đồ của Trần Hùng ngay nên vội vàng đồng ý.
Trần Hùng lên nhà, vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng mắng chửi của mẹ vợ Lưu Ánh Nguyệt.
“Lâm Ngọc Ngân, tại sao con lại biến thành con người thế này? Chuyện không có tính người này mà con cũng làm cho được nữa hả Ngọc Ngân?”
“Từ bé mẹ đã dạy dỗ con thế nào hả? Mẹ dạy con dù có nghèo rớt mồng tơi, dù có phải ra đường ăn xin thì nghèo cho sạch rách cho thơm, quyết tâm sống không thẹn với chính lương tâm của mình cơ mà?”