Trương Dã Lâm nằm trên lưng Nghiêm Vu Tu bắt đầu giãy dụa, sau đó lại bị Nghiêm Vu Tu quát to một tiếng: “Cậu yên tĩnh lại ngay cho ông đây, đây là mệnh lệnh đấy.”
Trương Dã Lâm lại nằm im trên lưng Nghiêm Vu Tu không nói gì nữa.
Giẫm lên vũng bùn trên mặt đất, đám người Nghiêm Vu Tu liên tục chạy về phía một hang động cách đó không xa, mà ở phía sau đã mơ hồ có thể nhìn thấy không ít người đang đuổi theo chạy về phía này.
“Các cậu nhanh chóng tăng tốc độ, không cần quan tâm đến tôi. Tất cả đi tới hang động phía trước ẩn nấp, nhất định phải sống hết cho ông đây.”
Nghiêm Vu Tu đi ở phía sau cùng, anh ta muốn bảo những người khác không cần để ý đến bọn họ, chạy về phía trước càng nhanh càng tốt, nhưng không ai trong số mười một người còn lại tăng tốc, bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh Nghiêm Vu Tu.
Vì vậy Nghiêm Vu Tu cũng có phần bất đắc dĩ.
Một đám người không nói thêm câu nào nữa, chỉ có liều mạng chạy về phía s hang động ở bên kia.
Mà lúc này Trương Dã Lâm đang nằm trên lưng Nghiêm Vu Tu lại mỉm cười, nụ cười đó vô cùng rực rỡ.
Khi còn bé Trương Dã Lâm đã phải trải qua một cuộc sống vô cùng khốn khó, anh ta thường xuyên bị người ta bắt nạt, sau đó trời xui đất khiến như thế nào lại để cho anh ta quen biết Nghiêm Vu Tu, sau đó từng bước đi tới hiện tại.
Cũng là nhờ Nghiêm Vu Tu, và nhờ Thiên Vương Điện, mới khiến cho Trương Dã Lâm mấy năm năm cảm nhận được một mái nhà ấm áp, để anh ta cảm thấy thực ra trong thế giới u ám này vẫn có ánh nắng mặt trời.
Trong những năm ở Thiên Vương Điện này, Trương Dã Lâm vô cùng vui vẻ, Thiên Vương Điện chính là nhà của anh ta.
Trên thực tế, không chỉ có một mình Trương Dã Lâm cảm thấy như vậy, mà là có rất nhiều người trong Thiên Vương Điện, bao gồm cả Thiên Tội, mười tám Tướng và năm Thiên Vương, hầu như mọi người đều có một quá khứ bi thảm giống như Trần Hùng.
Chính vì bọn họ đã nếm trải được những đau khổ của thế gian từ rất sớm cho nên bọn họ mới hiểu rằng để có được như bây giờ là rất khó.
Cũng chính bởi vì bọn họ là một đám người đã từng lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng, bây giờ phá kén sống lại, mới có thể khiến cho Thiên Vương Điện phát triển thành tổ chức đứng đầu nước ngoài trong khoảng thời gian ngắn như thế này.
Trong lòng bọn họ có tín ngưỡng, mà bọn họ vẫn luôn đuổi theo tia sáng đó.
“Cảm ơn anh tổng giám đốc Nghiêm, cảm ơn tất cả anh em trong Thiên Vương Điện, cảm ơn mọi người đã để cho Trương Dã Lâm tôi có một mái nhà.”
“Kiếp sau, lại là anh em.”
Nghiêm Vu Tu nhận ra tình hình không ổn, toàn thân anh ta giống như bị sét đánh.
“Trương Dã Lâm, mẹ kiếp, cậu muốn làm cái gì vậy hả?”
Nghiêm Vu Tu hét lớn, tất cả mọi người bên cạnh anh ta đều theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía bên này.
Sau đó, bọn họ lập tức nhìn thấy trong tay Trương Dã Lâm có thêm một khẩu súng, mà lúc này anh ta đã dùng khẩu súng đó nhắm vào trán của mình.
“Đừng mà.”
Tất cả những người xung quanh đều hét lên một cách cuồng loạn, bọn họ muốn ngăn lại nhưng đã quá muộn.
Pằng.
Một tiếng súng vang lên vang vọng khắp bầu trời đêm, đầu của Trương Dã Lăm bị bắn vỡ tung, hai màu đỏ trắng văng tung tóe ướt hết đầu của Nghiêm Vu Tu, bên trong nóng hổi xen lẫn lạnh buốt.
Giờ phút này, có nước mưa chảy xuống trán Nghiêm Vũ Tu, rồi lại từ gò má chảy xuống khóe miệng, Nghiêm Vu Tu vươn đầu lưỡi liếm chút nước mưa trên khóe miệng.
Thật là kỳ lạ, nước mưa rơi xuống từ trên trời lại có vị mặn.
Không đúng, đây hoàn toàn không phải là nước mưa, mà là nước mắt của Nghiêm Vu Tu.
Nghiêm Vu Tu đã khóc, đã rất nhiều năm rồi anh ta không rơi nước mắt, vậy mà tại giây phút này anh ta đã khóc thực sự.
Anh ta há miệng muốn gào khóc, nhưng dù anh ta có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể khóc ra được, nhưng mà nước mắt kia lại không ngừng trào ra khỏi hốc mắt chảy xuống.
Không chỉ có anh ta, những người khác ở bên cạnh đều giống như vậy, hốc mắt đều ửng đỏ, đứng im tại chỗ giống như cọc gỗ.