Đám đông phía trước tách ra, một người phụ nữ có dáng người xinh đẹp gợi cảm, khuôn mặt tinh xảo, trên người mặc một bộ váy bó sát màu đen bước ra.
Ở bên cạnh cô ta có một tên thuộc hạ đang cầm một chiếc ô màu đen che cho cô ta, lúc này toàn thân cô ta toát ra khí chất giống như nữ vương.
Trước đây, Kim Ngân không ăn mặc như thế này khi xuất hiện trước mặt Nghiêm Vu Tu, cô ta giống như một cô gái ngoan ngoãn, dịu dàng đáng yêu, thế nhưng bây giờ, lần đầu tiên Nghiêm Vu Tu suýt chút nữa đã không thể nhận ra cô ta.
“Nếu không phải bởi vì anh là Nam Thiên Vương của Thiên Vương Điện thì tôi thật sự rất muốn kết hôn với anh.”
Kim Ngân lên tiếng, mặc dù không thể nghe thấy quá nhiều cảm xúc bên trong giọng nói của cô ta nhưng Nghiêm Vu Tu lại có thể cảm giác được trước đây người tên Kim Ngân này đã từng thực sự động lòng với anh ta.
“Xin lỗi Vu Tu, tôi không có lựa chọn nào khác, bởi vì cha tôi Kim Hữu Tài là ám tướng trong sáu tướng của Bóng Đêm.”
“Đồng thời, ông ấy còn có một thân phận khác, ông ấy đã từng là một trong hai mươi bốn sứ giả ám dạ của Hắc Ám Đồ Đằng, vì vậy vào hai năm trước, khi Thiên Vương Điện của các anh tiêu diệt Hắc Ám Đồ Đằng, thì cũng đã định định trước nhà họ Kim và Thiên Vương Điện của các anh phải đối đầu với nhau đến khi nào chết mới thôi.”
“Hơn nữa cũng đã định trước hai người chúng ta không có duyên phận trở thành vợ chồng của nhau.”
Thật ra chuyện đã đến nước này rồi dù Kim Ngân có nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa gì cả.
Nghiêm Vu Tu đã đi đến bước đường này rồi, chuyện nên nghĩ rõ ràng anh ta cũng đã sớm nghĩ rõ ràng rồi.
Anh ta đã bị gài bẫy, từ ngày đầu tiên anh ta tự mình dẫn theo thuộc hạ đi đến Thái Lan thì anh ta đã bị gài bẫy rồi, chỉ là bản thân Nghiêm Vu Tu không ngờ rằng lần này anh ta lại thua thảm hại như vậy.
Quả nhiên đã bị Trần Hùng nói trúng rồi, một ngày nào đó Nghiêm Vu Tu anh ta sẽ thua trong tay một người phụ nữ.
Trước đây Nghiêm Vu Tu luôn rất có lòng tin với bản thân anh ta, cho rằng anh ta sẽ không thể nào phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy, nhưng mà giờ phút này dường như Nghiêm Vu Tu đã thật sự hiểu được hàm ý về câu nói này của Trần Hùng.
Anh ta không phải thần thánh, làm sao có thể không có lúc bị lật thuyền?
“Kim Ngân, không cần phải nói cái gì nữa, là tôi xui xẻo.”
Nghiêm Vu Tu mỉm cười, nụ cười đầy vẻ hung dữ, anh ta nắm chặt con dao găm trong tay, giống như đang ngoan cố chống cự.
Kim Ngân hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Nếu như anh nguyện ý đầu hàng, có lẽ tôi có thể để lại cho anh một cái mạng, tôi tin tưởng có thể thuyết phục được cha tôi. Chỉ cần anh nguyện ý gia nhập vào chúng tôi, cha tôi nhất định sẽ không giết anh.”
“Hơn nữa Dạ Tu La đã từng nói năm Thiên Vương của Thiên Vương Điện đều là những người đáng để anh ta kính trọng.”
“Nếu như anh nguyện ý gia nhập Bóng Đêm, Dạ Tu La nhất định sẽ không bạc đãi anh đâu.”
“Bảo tôi gia nhập Bóng Đêm sao?”
Nghiêm Vu Tu cười ha ha hai tiếng, sau đó chỉ vào thi thể của Trương Dã Lâm ở bên cạnh rồi nói: “Kim Ngân, Dạ Tu La thần thông quảng đại như vậy, liệu có thể hồi sinh cậu ấy không?”
“Nếu như anh ta có thể, vậy thì tôi sẽ gia nhập Bóng Đêm ngay bây giờ.”
Cả khuôn mặt của Kim Ngân trở nên vô cùng dữ tợn, trong lòng cũng tràn đầy lửa giận: “Nghiêm Vu Tu, tôi đã cho anh một cơ hội, anh đừng có mà không biết tốt xấu.”
“Ông đây không cần cô cho cơ hội.”
Khi Nghiêm Vu Tu nhìn về phía Kim Mĩ, ánh mắt của anh ta tràn ngập hận thù.
Nếu như không phải do người phụ nữ này thì anh ta sẽ không rơi vào tình trạng như bây giờ, Nghiêm Vu Tu không sợ cái chết, nhưng hơn một trăm anh em đã đi theo anh ta nhiều năm như vậy, tất cả đều chết hết, điều đó khiến anh ta cảm thấy trái tim như đang bị dao cắt.