Cả phòng họp bỗng chốc trở nên yên tĩnh, khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía bên kia phò
Trước mặt kẻ có thể tiễn mình về miền cực lạc, Lý Cường không dám ho he hay giãy dụa lấy một tiếng nào.
“Chủ tịch, chuyện này không liên quan gì đến cô Ngọc Ngân cả. Tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối đều do Lâm Tú Minh ép tôi phải làm thế, cô ta muốn vu oan hãm hại cô Ngọc Ngân nên mới ra cớ sự này. Thật lòng xin lỗi chủ tịch, tôi đã làm ông thất vọng rồi.” Tất cả các quản lý cao cấp của Hiển Lâm đều trố mắt ra nhìn, trong đó có cả Lâm Danh Sơn.
Nếu chuyện Lý Cường nói đều là sự thật thì lòng dạ của Lâm Tú Minh này độc ác quá rồi đó.
Đúng là vì mục đích không từ mọi thủ đoạn, hơn nữa cô ta làm thế sẽ tạo nên rất nhiều tổn thất cho công ty.
“Mẹ nó Lý Cường, rốt cuộc ông đã lấy được thứ gì từ Lâm Ngọc Ngân mà lại chạy tới đây đặt điều nói xấu bôi nhọ tôi như thế hả?” Lâm Tú Minh hơi hoảng hốt nhưng cô ta nói dối quen miệng rồi nên vẫn thế thôi: “Ông nội, ông đừng tin lời mấy người này nói, chắc chắn Lý Cường đã bị Lâm Ngọc Ngân mua chuộc rồi.”
“Lâm Ngọc Ngân luôn là người chịu trách nhiệm cho dự án này từ đầu đến cuối, liên quan gì đến cháu đâu mà lôi cháu vào?”
“Lý Cường, tôi không ngờ ông lại là người như thế. Ông là đồ chó má ăn cây táo rào cây súng”
Quản lý cấp cao của Hiển Lâm bắt đầu trở nên do dự, bây giờ hai bên mà bên nào cũng khăng khăng là mình đúng trong khi chẳng có tí bằng chứng xác thực nào nên bọn họ cũng không chắc ai là người nói thật và kẻ nào đang nói dối!
Lâm Ngọc Ngân vội vàng lên tiếng: “Ông nội, cháu không mua chuộc chú Lý, những lời ông ấy nói đều là sự thật. Số nguyên vật liệu kém chất lượng đó là thứ Lâm Tú Minh đã làm mọi cách để tuồn vào công ty ta.
Lâm Danh Sơn hít thật sâu, mặt ông đã tối tăm đến mức không thể nào u ám hơn được nữa.
“Ngọc Ngân, ngày xưa đạo đức làm người của cô cũng không đến nỗi nào, sao bây giờ cô lại ra nông nỗi này thế hả? Cô nhìn lại mình bây giờ xem, thứ gì đã khiến cô hay đổi đến thế?” Lâm Danh Sơn thở dài khiến Lâm Ngọc Ngân ngẩn ngơ.
Lâm Ngọc Ngân không thể nào hiểu nổi nhìn Lâm Danh Sơn: “Ông nội, ông nói thế là sao?”
“Cô ăn hoa hồng dùng nguyên vật liệu kém chất lượng thì thôi đi.”
“Bây giờ cô đã sai rành rành ra đó rồi mà lại dùng thủ đoạn độc ác hòng lấp liếm đi bao sự thật, cô tưởng Lâm Danh Sơn này là đồ ngu để cô thích nắm đầu xoay thế nào cũng được chắc?”
Lâm Ngọc Ngân trợn tròn mắt, thế nên bây giờ Lý Cường có đứng ra giải thích rõ ràng mọi chuyện thì ông nội cô vẫn đinh ninh rằng tất cả mọi thứ đều là lỗi của đứa cháu Lâm Ngọc Ngân này ư?
“Lâm Danh Sơn, cha già nên hồ đồ rồi hả?”
Lưu Ánh Nguyệt chửi ầm lên, Lâm Thanh Dũng đứng đó im lặng nãy giờ cũng nhíu mày thật chặt.
“Cha, chuyện của Ngọc Ngân sáu năm trước đã mang tới rất nhiều tổn thất cho gia đình chúng ta nhưng trong sáu năm nay gia đình con cũng đã chịu rất nhiều cực khổ vất vả. Tại sao đến tận lúc này cha vẫn có cái nhìn phiến diện với gia đình con như thế? Cuối cùng nguyên nhân của tất cả những chuyện này không nằm ở chỗ Lý Cường bị người ta mua chuộc mà nằm ở thái độ của cho đấy.
“Dù Lâm Tú Minh có là kẻ gây ra tất cả chuyện này thật thì cha vẫn đứng ra nói đỡ cho nó đúng không? Vì nó đã bám được gốc cây lớn như nhà họ Trương, còn Trân Hùng nhà con trong mắt cha chỉ là thằng ăn xin với hai bàn tay trắng!”
“Câm miệng!”
Lời Lâm Thanh Dũng nói đã chạm đến giới hạn của Lâm Danh Sơn khiến ông ta nổi giận.
“Thứ mặt dày vô liêm sỉ!” Lâm Danh Sơn thẹn quá hóa giận giơ tay tát thẳng vào mặt Lâm Thanh Dũng: “Anh cút khỏi đây ngay cho tôi, tôi không có đứa con nào như anh cả.”
Lâm Tú Minh vội vàng chạy tới đỡ lấy Lâ Danh Sơn, làm bộ làm tịch nói: “Ông nội đừng nổi giận, ông nổi giận ảnh hưởng đến sức khỏe thì phải làm sao bây giờ? Nhà bọn họ toàn là thứ rác rưởi bỏ đi, không có văn hóa không có đạo đức! Ông cứ xem như mình không có đứa con trai đó, không có đứa cháu gái đó đi.”
Nói xong Lâm Tú Minh lại trợn mắt lên nhìn cả nhà Lâm Ngọc Ngân, nói: “Mấy người còn đứng trơ mặt ra đó làm gì thế hả? Cút khỏi đây liền ngay và lập tức đi!”