Đường Gia Huy vội vàng lùi về phía sau, tránh được, khi nhìn về phía người phụ nữ Mạc Thanh Trúc này, luôn cảm thấy giống như một nữ ác quỷ vậy.
“Mạc Thanh Trúc, cô đừng có quá đáng.”
“Anh còn nói nhiều thêm một câu nữa, có tin bà đây đánh gãy hết răng của anh không?”
Mạc Thanh Trúc đe dọa Đường Gia Huy một câu, cũng không biết là Đường Gia Huy nể mặt Nghiêm Vu Tu, hay là thật sự sợ cô gái này, sau đó anh ta ngoan ngoan im miệng.
Mạc Thanh Trúc không nhìn Đường Gia Huy nữa, mà quay người nhìn về phía Trần Hùng bên cạnh: “Anh là đại ca của Nghiêm Vu Tu sao?”
Đối với người phụ nữ Mạc Thanh Trúc, nữ trung hào kiệt này, đến cả Trần Hùng cũng có chút chấn kinh với khí trường của cô ta. Nếu như người phụ nữ này lăn lộ trong xã hội đen, nhất định sẽ là một nữ đại ca.
Nếu như ở trong thời cổ đại, để cô ta làm thổ phỉ, vậy cũng nhất định ở đẳng cấp trại chủ sơn trại.
“Đúng, chính là tôi. Chào cô, tôi tên Trần Hùng.”
Trần Hùng khách khí giơ tay ra, muốn bắt tay với Mạc Thanh Trúc.
Tuy nhiên Mạc Thanh Trúc lại nhìn Trần Hùng bằng ánh mắt ghét bỏ, nói: “Tôi không thích những người đàn ông khác tùy tiện chạm vào tay tôi. Phía bên chính phủ Thái Lan, tôi đã xử lý xong cho Thiên Vương Điện các anh rồi, cho nên, các anh có thể yên tâm để người tiến vào.”
“Có điều chúng ta phải giao ước, người của Thiên Vương Điện các người tiến vào Thái Lan, chỉ có thể tính toán với tổ chức Bóng Đêm thôi, tuyệt đối không thể làm những chuyện khác. Nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
“Hơn nữa, các người từ khi nhập cảnh đến khi rời đi chỉ có thời gian bốn mươi tám tiếng, vượt qua thời gian này, chính phủ Thái Lan chúng tôi không ăn chay đâu.”
Mạc Thanh Trúc nói chuyện không thích vòng vo, cho nên cô ta nói vô cùng rõ ràng thẳng thắn.
Loại cảm giác này, giống như chính phủ Thái Lan coi Thiên Vương Điện là xã hội đen vậy, mà trên thực tế, vai trò xã hội đen nhỏ bé này sao có thể so được với Thiên Vương Điện chứ.
“Chúng tôi không phải là thế lực xã hội đen, tập đoàn Thiên Vương Điện chúng tôi có đăng ký chính quy hợp pháp trên các quốc gia.” Thiết Diện ở bên cạnh nói một câu.
Mạc Thanh Trúc cười ha ha: “Đừng nói với tôi những thứ vô dụng này, các người còn đáng sợ hơn so với xã hội đen. Đây đã là giới hạn lớn nhất mà tôi có thể tranh giành cho các người rồi.”
Trần Hùng không hề hiểu Mạc Thanh Trúc, cho nên trong lòng anh lại có chút lo lắng đây là một cái bẫy.
Trong tiềm thức, Trần Hùng nhìn về phía Đường Gia Huy bên cạnh, mà Đường Gia Huy rất nghiêm túc và nghiêm khác gật đầu.
Như vậy, trong lòng Trần Hùng mới thả lỏng hơn một chút, sau đó, Trần Hùng làm ra tư thế hành lễ đặc biệt của Thái Lan, bày tỏ lòng biết ơn của mình với Mạc Thanh Trúc.
“Cảm ơn cô Mạc Thanh Trúc đã cho Thiên Vương Điện chúng tôi có thể thuận lợi nhập cảnh.”
“Anh đừng có tự luyến như vậy, tôi làm những chuyện này không hề có bất kỳ liên quan gì đến Thiên Vương Điện của các người. Nghiêm Vu Tu đang ở đâu?”
Mạc Thanh Trúc nói chuyện thật sự rất thẳng thắn, có điều loại thẳng thắn này dường cũng cũng không có gì sai cả.
“Phía trên.” Đường Gia Huy vô thức chỉ tay lên một phòng nào đó ở tầng hai.
“Ông nội nó.”
Mạc Thanh Trúc mắng một tiếng, sau đó tức giận xông lên tầng hai, khi cô ta lên cầu thang, nhóm người Trần Hùng nhìn thấy rõ cô ta rút từ thắt lưng ra một cái roi da.
Sắc mặt nhóm người Trần Hùng hoàn toàn thay đổi: “Không hay rồi, sắp chết người rồi.
Nhóm người nhanh chóng lao lên tầng hai, có điều bọn họ vẫn chậm một bước.
Bốp.
Cửa phòng của Nghiêm Vu Tu bị Mạc Thanh Trúc dùng một chân đạp ra, sau đó nghe thấy tiếng gầm lên của Mạc Thanh Trúc và tiếng kêu thảm thiết của Nghiêm Vu Tu.