Mà Trần Hùng, chính là điện chủ của Thiên Vương Điện.
Phía sau bọn họ, lần lượt là một hòa thượng trung niên với đầu trọc có chín vết chấm trên đầu, một người đàn ông bị tật ở chân trái, đi đường khập khiễng, và một người đàn ông mặc đồ đen đi guốc gỗ, phía sau đeo một thanh samurai.
Hòa thượng tên là Phật Ẩn, số ba tổ chức Thiên Tội.
Người đàn ông bị tật có biệt danh là Tàn, số năm tổ chức Thiên Tội.
Mà người đàn ông đeo thanh samurai sau lưng gọi là Gora, người Nhật, số sáu tổ chức Thiên Tội.
Bốn người này chính là bốn người may sống sót trong hơn năm mươi thành viên tổ chức Thiên Tội năm đó, bọn họ mang theo tín ngưỡng của những anh em khác tiếp tục sống trên thế giới này.
Cũng không biết rốt cuộc Gora này sử dụng thủ đoạn gì, đeo một thanh samurai dài như vậy trên lưng, vậy mà vẫn có thể vượt qua kiểm tra của máy bay.
Năm người đi từ trong sân bay ra, tên người mang một khi tức người lạ đừng chọc vào, trong vòng năm mét quanh bọn họ, bất kỳ người qua đường nào cũng đều không hẹn mà cùng tự động tránh ra.
Có khi loại khí thế như vậy, thật sự không thể nói rõ được, giống như có người mang theo một khí tức, vừa gặp mặt đã khiến cho người ta cảm giác ớn lạnh vậy.
Nhóm người Trần Hùng và Đường Gia Huy đã đợi bọn họ ở đây từ lâu, cuối cùng, nắm người dừng trước mặt Trần Hùng, gọi một tiếng đại ca.
Trần Hùng nhìn quét qua năm người này một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Mục Thương Long: “Im lặng lâu như vậy, cũng nên hoạt động một chút rồi.”
Bạch Mục, Thương Long gật đầu, không nói gì.
Sau đó anh mắt anh ta nhìn về phía nhóm người Thẩm Đại Lực đứng phía sau Trần Hùng.
Năm người Thẩm Đại Lực lập tức có một loại cảm giác bị một cổ thần thú nhìn vậy, hơn nữa cho dù đối phương đeo kính râm, nhưng vẫn có thể cảm thấy sự sắc bén trong mắt anh ta dưới kính râm.
“Người này, là số một tổ chức Thiên Tội Bạch Mục Thương Long sao?”
Lưu Trọng hít sâu một hơi, cho dù anh ta vẫn luôn kiềm chế sự kính sợ trong lòng, nhưng toàn thân trên dưới vẫn không thể khống chế được sự run rẩy.
“Bốn người này chính là bốn người còn sống sót của tổ chức Thiên Tội năm đó sao?”
Nhóm người Lưu Trọng đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực như núi, đối phương chỉ đứng ở đây, không cần ra tay, đã có thể khiến nhóm người Lưu Trọng cảm thấy khoảng cách của Hang Sói và tổ chức Thiên Tội rồi, khoảng cách đó thật sự quá lớn.
Đây là áp lực, đồng thời cũng là động lực.
“Các người chính là thành viên của Hang Sói trong miệng anh Hùng sao?”
Cuối cùng, Bạch Mục Thương Long cũng lên tiếng, giọng nói không có gì đặc biệt, nhưng khiến người ta cảm thấy cực kỳ bá đạo.
“Đúng.”
Thẩm Đại Lực là một người đàn ông thô lỗ, trong số năm người, chỉ có một mình anh ta mới có tự tin làm người mạnh nhất thế giới.
“Các người là tiền bối, nhưng Hang Sói chúng tôi, rất nhanh có thể đuổi kịp các người.”
Bạch Mục Thương Long cười nhạt, không trả lời, sau đó cùng nhóm người Trần Hùng lên xe.
Sau khi về biệt thự, nhóm người Trần Hùng ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó lại sắp xếp một số chi tiết.
Cho đến sáng sớm hôm sau, hơn hai nghìn tinh anh của Thiên Vương Điện đã tiến vào Thái Lan, đồng thời chia thành nhiều tốp nhỏ, lần lượt ẩn nấp ở các nơi ẩn náu khác nhau, đợi chỉ thị tiếp theo.
Cả một buổi sáng, bề ngoài Thái Lan nhìn thì sóng yên biển lặng, nhưng sớm đã tràn đầy sóng gió rồi.
Hơn nữa có nhiều người của Thiên Vương Điện đến như vậy, phía bên tổ chức Bóng Đêm không thể không nhận được tin tức được, nhưng mọi thứ đều quá đột ngột, cho dù bọn họ có biết, cũng không có thời gian để thay đổi cái gì cả.
Cuối cùng, màn đêm cũng buông xuống.
Trận chiến cuối cùng của Thiên Vương Điện và tổ chức Bóng Đêm cũng bắt đầu rồi.