Thung lũng Bạch Lưu là một thung lũng nằm tại nơi giao nhau của mấy ngọn núi trong dãy núi Bạch Lưu, một dãy núi nổi tiếng ở Thái Lan.
Nếu như không có thông tin về vị trí cụ thể do tổ chức GPE cung cấp thì e rằng dù đám người Trần Hùng có tìm kiếm đến ba bốn năm cũng sẽ không thể nào phát hiện ra nơi này.
Tính bí mật về tổng bộ này của Bóng Đêm không hề thua gì một căn cứ quân sự.
Mà trên thực tế, thung lũng Bạch Lưu này cũng chính là một căn cứ quân sự cỡ nhỏ của phía Thái Lan cách đây hai mươi năm.
Đến lối vào núi Bạch Lưu, đoàn xe của đám người Trần Hùng đều dừng lại ở đây, phía trước chỉ có một con đường vừa nhỏ vừa hiểm trở để vào núi, xe cộ không có cách nào đi qua đó được.
Nhóm người của Trần Hùng bước xuống xe, khuôn mặt ai nấy đều không chút cảm xúc nhìn về phía dãy núi tối đen ở trước mặt, dãy núi ấy giống như một con quái thú cổ đại khổng lồ đang nằm ngay trước mặt bọn họ.
Trong khoảng thời gian khoảng nửa tiếng đồng hồ, từng nhóm lần lượt lái xe về phía bên này, cuối cùng đám người tinh nhuệ của Thiên Vương Điện trước đó bị chia thành từng nhóm nhỏ, lần lượt bị phái đi tiêu diệt căn cứ điểm của Bóng Đêm đều đã tụ hợp hết về nơi này.
Trước khi bắt đầu hành động lần này, bên phía Thiên Vương Điện đã tăng thêm tổng cộng gần ba nghìn người làm nội tuyến ở Thái Lan.
Thế nhưng vào lúc này, những người còn có thể đến đây tụ hợp cũng chỉ còn lại khoảng hai nghìn người.
Nói cách khác, có gần một phần ba số người đã không còn có thể tham gia vào cuộc chiến nữa.
Mà trong số một nghìn người này, có người đã chết, có một số người đã bị thương, mà Trần Hùng đã mời Mạc Thanh Trúc hành động từ sớm, cũng đã phái ra lực lượng chính thức đến sắp xếp cho những người đang bị thương của Thiên Vương Điện.
Trận chiến này đã phát triển đến tình trạng như bây giờ, tuy cả đường Thiên Vương Điện vô cùng thuận lợi, đánh cho Bóng Đêm không còn manh giáp, nhưng trên thực tế, chính bản thân Thiên Vương Điện cũng đã tổn thất rất nhiều.
Thậm chí có thể nói trận chiến lần này chính là trận chiến khốc liệt nhất của Thiên Vương Điện sau trận chiến với Hắc Ám Đồ Đằng.
Mười hai giờ đêm, cuối cùng tất cả thành viên của Thiên Vương Điện cũng đã tụ hợp lại một chỗ, mặc dù số người rất đông nhưng hiện trượng lại vô cùng yên tĩnh.
Mỗi một người ở đây đều là tinh nhuệ tuyệt đối của Thiên Vương Điện, sở hữu tư chất siêu cao, nếu như Trần Hùng không nói lời nào thì không có người nào trong số họ sẽ phát ra một tiếng.
Lúc này, Trần Hùng đang chăm chú xem vị trí cụ thể của thung lũng Bạch Lưu do tổ chức GPE cung cấp trên điện thoại di động của mình. Sau đó xác nhận lại một lần nữa từng tuyến đường đi vào thung lũng Bạch Lưu.
Mười phút sau, Trần Hùng đã chỉ ra một lộ trình cực kỳ chi tiết, toàn bộ hai nghìn thành viên của Thiên Vương Điện được chia thành hơn hai mươi nhóm, tiến về phía thung lũng Bạch Lưu theo nhiều phương hướng khác nhau.
Đường núi hiểm trở, mà lúc này chỉ có một con đường vào núi, nhưng hơn hai mươi nhóm này nhất định phải tiến về thung lũng Bạch Lưu từ nhiều phương hướng khác nhau, sau đó bao vây toàn bộ khu vực xung quanh tổng bộ của Bóng Đêm.
Chỉ có như vậy thì mới có thể đảm bảo rằng tất cả mọi người trong Bóng Đêm dù có mọc cánh cũng không thể nào trốn thoát.
Vì vậy, đám người Trần Hùng căn cứ vào năng lực khác nhau của hơn hai mươi nhóm này để phân chia, nhóm mạnh nhất sẽ đi vào theo con đường khó khăn, nguy hiểm và gồ ghề nhất, nhất định phải đảm bảo rằng cuối cùng tất cả các nhóm đều có thể đến được thung lũng Bạch Lưu cùng một lúc.
Lộ trình tổng cộng gần ba mươi cây số, khi đám người Trần Hùng đi đến thung lũng Bạch Lưu thì đã là hai giờ rưỡi sáng.
Trên một vị trí bí ẩn nằm ở sườn núi, trên tay Trần Hùng cầm một chiếc kính viễn vọng quân sự, thông qua một thiết bị đặc biệt có thể nhìn trong bóng đêm, anh đã nhìn thấy tình hình bên dưới thung lũng Bạch Lưu.
“Thật là đáng kinh ngạc, không ngờ lại thực sự có thể xây dựng trụ sở ở đây.”
“Trước đây tôi chỉ biết rằng tên Dạ Tu La kia là một tên biến thái có sức chiến đấu nghịch thiên, không ngờ đầu của anh ta lại còn thông minh đến vậy.”
Hai tiếng cảm khái này đều được phát ra từ miệng của Bạch Mục Thương Long, anh ta là một người rất ít khi khen ngợi người khác.
Cho đến nay, người được Bạch Mục Thương Long nguyện ý khen ngợi ngoại trừ Trần Hùng thì cũng chỉ có Dạ Tu La.
Trần Hùng vẫn đang dùng kính viễn vọng xem xét tình hình ở phía dưới, mà lúc này tổng bộ của Bóng Đêm chỉ cách bọn họ hơn ba trăm mét.
Nhìn những tòa nhà ở phía bên kia thông qua kính viễn vọng, Trần Hùng mỉm cười.