Huỳnh Khải rõ ràng không cam tâm, anh ấy hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời.
Hạt mưa lạnh lẽo không ngừng rơi xuống mặt anh ấy.
Giây tiếp theo, Huỳnh Khải hét to vang vọng cả Thung lũng Bạch Lưu: ''Dạ… Tu… La.''
Tại đây, bất kể là điện chủ Thiên Vương điện Trần Hùng, hay là mấy Thiên Vương như Bạch Mục Thương Long, đại tướng như Đường Gia Huy, đều có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Huỳnh Khải.
Sợ rằng không có bất cứ ai có thể giống như Huỳnh Khải bây giờ, bức thiết muốn tìm ra được Dạ Tu La.
Đây là ác mộng của Huỳnh Khải, là ác mộng cả đời cũng không thể tránh được.
Quan trọng hơn là, Dạ Tu La đã lấy đi tính mạng của người Huỳnh Khải yêu nhất trên đời này.
Thanh âm của Huỳnh Khải không ngừng quanh quẩn trong bầu trời đêm, ngay vào lúc này, tại nơi cách tổng bộ Bóng Đêm ba bốn trăm mét, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm như tiếng cánh của trực thăng đang quay.
Âm thanh này trong đêm tối được truyền đi rất xa.
Trong nhất thời, toàn bộ mấy người Trần Hùng đều sững sờ.
“Đi qua đó xem xem.''
Trần Hùng hô lên một tiếng, rồi là người đầu tiên chạy về hướng phát ra âm thanh, đám người Huỳnh Khải và Bạch Mục Thương Long ở phía sau cũng nhanh chóng theo sát.
Đám người Trần Hùng mới chạy được 200 mét đã nhìn thấy ở bên kia, có một chiếc trực thăng đang bay lên, lúc này đã bay đến giữa không trung rồi.
Thoáng chốc, đám người Trần Hùng có một loại cảm giác sắp mất đi số tiền thưởng hàng nghìn tỷ.
Vị trí bên kia, có một bãi đáp máy bay trực thăng, chiếc trực thăng này chính là bay lên từ bên đó.
Cánh quạt không ngừng quay tròn tạo ta từng trận gió lớn, âm thanh động cơ rất lớn tiến vào tai của đám người Trần Hùng.
Mấy người Trần Hùng đều ngẩng đầu lên nhìn, liền trông thấy bên trong trực thăng, mơ hồ xuất hiện hai bóng người.
Hiện tại là đêm tối, tầm nhìn không được tốt lắm, bọn họ không thể nhìn rõ xem hai người trong trực thăng rốt cuộc là ai, nhưng trực giác lại mãnh liệt nói cho bọn họ, người đang đứng trên đó, nhất định chính là Dạ Tu La.
Mặc dù mấy người Trần Hùng trước khi đến đây, đã đoán ra vô số kết cục, nhưng tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, Dạ Tu La lại dùng phương pháp này để chạy trốn.
Thực tế đúng là như vậy, người đang đứng ở trên trực thăng lúc này chính là Dạ Tu La.
Làm thế nào để hình dung tên Dạ Tu La này đây?
Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu đen, toàn bộ cơ thể anh ta đều được chiếc áo choàng bao bọc kín kẽ, đứng đối diện nhìn cũng không thấy được mặt của anh ta, chỉ có thể nhìn được đôi mắt của anh ta.
Đôi mắt đó cực kỳ đen, giống như hai hố đen vũ trụ vậy, đôi mắt này mà so sánh với đôi mắt của Bạch Mục Thương Long, thì chính là hai thái cực đối lập nhau.
Mà đứng bên cạnh anh ta, còn có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc một chiếc áo gió màu đen, một đầu tóc dài, ngũ quan tinh xảo không giống con người, mặt sau áo gió là một đồ án hình trăng lưỡi liềm.
Đó chính là tướng cuối cùng trong sáu Tướng Bóng Đêm, cũng là người duy nhất còn sống sót trong sáu Tướng, Nguyệt tướng.
Ai cũng không ngờ đến, Nguyệt tướng lại là một người phụ nữ xinh đẹp, tinh xảo như vậy, thế nhưng có ai biết rằng loại phụ nữ có bề ngoài thiên thần này, trong nội tâm lại ác độc như thế nào cơ chứ?
''Tu La, tại sao không dẫn theo Tinh tướng?''
Trên trực thăng, Nguyệt tướng mở miệng, cô ta dường như vẫn canh cánh trong lòng chuyện Dạ Tu La để Tinh tướng ở lại tổng bộ chịu chết, bên trong giọng điệu còn mang theo một tia oán giận.
''Tôi chỉ mang theo một mình cô.'' Giọng điệu Dạ Tu La bình thản như nước, thanh âm của anh ta cho thấy anh ta vẫn còn rất trẻ, cùng lắm cũng chỉ bằng tuổi với Trần Hùng.