Cuối cùng, cô ta mỉm cười nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: "Chị Ngọc Ngân, em chỉ nói đùa mà thôi, chị đừng để ở trong lòng."
"Hiện tại em chỉ xem Trần Hùng như là anh trai của mình."
Lâm Ngọc Ngân mỉm cười, còn Viễn Quân Dao tự giác rời khỏi phòng bếp.
Lại nói tiếp, nếu vẫn cứ tiếp tục ở lại đây, sẽ giống như cô ta đang gây thêm rắc rối cho nơi này vậy.
Khi họ ở trong bếp, Lâm Ngọc Ngân và Phương Anh trò chuyện, cảm giác đối với Phương Anh, Lâm Ngọc Ngân cảm thấy mình và Trần Hùng giống nhau, có một sự thân thiết không thể giải thích được từ trên người bà ấy.
Phương Anh cũng rất thích Lâm Ngọc Ngân, bà ấy thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng thanh xuân của mình từ trên người Lâm Ngọc Ngân.
Trong chốc lát, một bàn lớn bữa tối thịnh soạn đã được chuẩn bị xong, Lâm Ngọc Ngân cũng tranh thủ cơ hội này mà giúp một tay.
Trên bàn ăn tối, Viễn Trọng Chi và Trần Hùng không nói về bất cứ điều gì khác, chỉ nói về những chuyện gia đình.
Cả hai người họ cũng uống mấy chén, một bàn ăn cơm hòa thuận vui vẻ, thật sự có cảm giác giống như người một nhà.
Sau đó mọi người uống một ít. Cuối cùng, Phương Anh nhìn về phía Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, lên tiếng nói: "Trần Hùng, Ngọc Ngân, có chuyện này dì không biết rốt cuộc có nên nói ra hay không nhưng chính là nhịn không được."
Trần Hùng cười đáp: "Dì Phương Anh có việc gì cứ nói, không cần khách sáo, chỉ cần là chuyện bọn có thể làm được nhất định sẽ không từ chối."
Phương Anh cười lắc đầu nói: "Cũng không phải chuyện gì muốn nhờ vả, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy con, dì có cảm giác vô cùng thân thiết, giống như con ruột của mình vậy."
"Từ đáy lòng mà nói dì rất thích có nhiều con, nhưng dì biết con rất lợi hại, nếu như con không chê bà già này trèo cao, có thể thử suy nghĩ một chút được không? Có thể để dì làm mẹ nuôi của con được không?"
Khi điều này được nói ra, khung cảnh im lặng trong khoảng hai hoặc ba giây.
Mẹ nuôi?
Thật ra mà nói, khi Trần Hùng nhìn thấy Phương Anh lần đầu tiên, trong đầu cũng không tự chủ được mà xuất hiện ý nghĩ này.
Sau này tiếp xúc với Phương Anh, loại ý nghĩ này trong đầu anh thường xuyên sẽ xẹt qua, đó là lý do tại sao Trần Hùng không tiếc công sức giúp đỡ Phương Anh.
Nhắc mới nhớ, Trần Hùng là một người thiếu thốn tình cảm của mẹ nên sâu thẳm trong trái tim, anh vô cùng khao khát tình cảm này.
Anh không ngờ Phương Anh lại chủ động nêu ra điểm này, sau vài giây do dự Trần Hùng đã đưa ra quyết định của chính mình.
Thấy Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân không có phản ứng, Phương Anh vội vàng nói: "Là dì có chút đột ngột. Nào, tiếp tục ăn thôi."
"Không, dì Phương Anh, chuyện này không có gì đột ngột cả."
Trần Hùng vội vàng nói: "Con đồng ý."
Trần Hùng đồng ý, Lâm Ngọc Ngân đương nhiên không có gì để nói, ngay từ đầu cô cũng đã đồng ý.
Sau đó, cả hai người không hẹn mà cùng gọi Phương Anh một tiếng mẹ.
Phương Anh cười đến mang tai, bà ấy thật sự rất vui vẻ.
Viễn Trọng Chi ở bên cạnh vội vàng nói: "Trần Hùng là rồng giữa mọi người, hiện tại ở bên ngoài thực lực đều được mọi người coi trọng, nếu như tôi ở bên ngoài cũng phải gọi cậu một tiếng tiền bối, cho nên tôi không dám chiếm tiện nghi của cậu. Về sau cậu vẫn có thể tiếp tục gọi tôi một tiếng chú Viễn."
Trần Hùng mỉm cười gật đầu, chắc chắn anh không thể nhận Viễn Trọng Chi là cha nuôi, điều này không phù hợp với quy tắc, hơn nữa thành thật mà nói, ngay cả khi Trần Hùng không quan tâm đến tác động, Viễn Trọng Chi cũng không dám đồng ý.
"Nào, con và Ngọc Ngân kính mẹ một ly."
Vừa nói xong, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều cầm ly rượu lên, sau đó nói tiếp: "Chú Viễn, chúng cháu cũng kính chú."
Vài người mỉm cười cầm ly rượu lên, sau khi uống xong, Phương Anh nhìn Viễn Quân Dao tức giận nói: "Nhóc con, còn ngây ra đó làm gì, còn không mau kính anh cùng chị dâu một ly?"
Viễn Quân Dao mím chặt miệng, kinh ngạc mà lẩm bẩm nói: "Vậy thật sự trở thành anh trai rồi."