Ngụy Tuấn cũng không quan tâm lời này nói ra có chút quá ngông, nhưng sự thật là như vậy, Ngụy Tuấn lúc đó quả thật có một loại cảm giác bất khả chiến bại.
Bởi vì đoạn thời gian đó, chính là khi Viễn Trọng Chi chỉnh hợp cả tỉnh thành, Ngụy Tuấn khi đó làm đại tướng số một dưới tay Viễn Trọng Chi, thật sự giúp ông ấy diệt trừ được rất nhiều cao thủ.
Đồng thời, khi Ngụy Tuấn đánh bại càng nhiều cao thủ ở tình thành, trạng thái của chính ông ta cũng càng ngày càng bạo nổ hơn, đến cuối cùng cùng khi ông ta giúp Viễn Trọng Chi lấy được thành phố Cửu Nam, thậm chí đã có một loại cảm giác bất khả chiến bại.
Loại cảm giác đó, rất cô đơn, đặc biệt là sau cuộc đại chiến lớn, ông ta không thể tìm được người nào để tham gia vào trận đại chiến như vậy nữa.
Đao Cuồng Cửu Nam ông ta thật sự vô cùng thất vọng.
Cho đến khi ông ta gặp được Kiếm Si Bắc Giang, đấu cùng Kiếm Si Bắc Giang một trận, cỗ nhiệt huyết đó trong lòng ông ta lại được điều động lên.
Cũng bắt đầu từ lúc đó, trong tâm trí của Ngụy Tuấn, không thể quên được Kiếm Si Bắc Giang.
Người ta nói nhất kiến chung tình chỉ xuất hiện trên người nam nữ, thật ra giữa cao thủ với cao thủ, thật sự cũng sẽ xuất hiện loại cảm giác vi diệu này. Tất nhiên loại cảm giác đó, không hề giống như loại chúng ta biết.
“Sau này tiền bối chủ động ước chiến với Kiếm Si Bắc Giang, hơn nữa dựa vào nửa chiêu mà đánh bại ông ta, còn ước định bảy năm với Kiếm Si Bắc Giang. E rằng tiền bối vẫn luôn sống vì Kiếm Si Bắc Giang đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ngụy Tuấn cũng không phủ nhận, nói: “Bảy năm nay, cho dù bà Phương Anh có bị bệnh nặng, tôi đi khắp thế giới tìm bác sĩ nổi tiếng chữa trị cho bà ấy, mỗi ngày cũng không quên luyện đao pháp, mục đích chính là vì có thể đấu một trận với Kiếm Si Bắc Giang.”
“Bởi vì mặc dù năm đó ông ta bị tôi đánh bại bằng nửa chiêu, nhưng trong lòng tôi biết rõ, nếu như trong bảy năm này tôi thả lỏng không luyện tập, nhất định sẽ bị ông ta vượt qua. Ông ta là Kiếm Si Bắc Giang, tôi là Đao Cuồng Cửu Nam, chúng tôi thật sự gần giống nhau.”
“Ừ.”
Nói đến đây, Trần Hùng cũng không định hỏi tiếp nữa, bởi vì chuyện phía sau, anh đều biết rõ ràng rồi.
Ước hẹn bảy năm, trận chiến trên đảo Thái Cực là một âm mưu, cho nên Đao Cuồng Cửu Nam và Kiếm Si Bắc Giang cuối cùng không hoàn thành được ước định đó, trong lòng hai bọn họ nhất định vô cùng tiếc nuối.
Nhưng lúc đó, hai bên Cửu Nam và Bắc Giang khai chiến, cho dù là bên nào thắng, Kiếm Si Bắc Giang và Ngụy Tuấn cũng sẽ để lại mạng cho đối phương, hơn nữa nhất định sẽ để đối phương điều dưỡng thân thể, đạt đến trạng thái hoàn hảo nhất. Cuối cùng lại quyết chiến.
Đây cũng vì tại sao khi ở trên đảo Thái Cực, rõ ràng Kiếm Si Bắc Giang có thể giết được Ngụy Tuấn, nhưng nhất định phải giữ lại mạng cho Ngụy Tuấn. Nếu như ngày đó Ngụy Tuấn chết rồi, Kiếm Si Bắc Giang còn sống, vậy thì trạng thái của Kiếm Si Bắc Giang cũng sẽ không tốt hơn Ngụy Tuấn là bao.
Suy nghĩ của cường giả trên thế giới chỉ có cường giả mới hiểu, bây giờ Trần Hùng đã tìm được lý do cho trạng thái bây giờ của Ngụy Tuấn.
“Sớm biết như vậy, cho dù thế nào thì hôm đó tôi cũng sẽ giữ lại mạng của Kiếm Si Bắc Giang.”
Trần Hùng thở dài một tiếng, nói: “Chuyện này vẫn nên trách tôi.”
Ngụy Tuấn cười khổ một tiếng, nói: “Thế gian khó lường, hơn nữa lúc đó, sau khi tôi biết được cậu giết chết Kiếm Si Bắc Giang, lúc mới đầu trong lòng thật sự rất bình tĩnh, chỉ là tôi cũng không ngờ đột nhiên tôi lại trở thành thế này.”
“Loại cảm giác đó giống như Kiếm Si Bắc Giang âm hồn không tan, cứu dính lấy tôi vậy.”
Trần Hùng nói: “Tôi đã nhìn thấy Kiếm Si Bắc Giang xuất kiếm, cũng đã đấu qua với tiền bối, tiền bối có thể đỡ được ba chiêu của tôi, nhưng Kiếm Si Bắc Giang thật ra đến hai chiêu của tôi cũng không tránh được.”
“Hôm đó ông ta xuất kiếm với tôi, một chiêu của tôi đã đánh gãy kiếm của ông ta, một chiêu nữa lấy mạng ông ta. Mà tôi lại tuyệt đối không thể dùng phương thức này để giết chết tiền bối, bảy năm sau, thật ra tiền bối đã mạnh hơn ông ta rất nhiều rồi.”
Ngụy Tuấn cười khổ: “Tôi biết cậu nói những lời này không phải đang an ủi tôi, mà là sự thật. Nhưng có lẽ cậu càng hiểu rõ hơn tôi, cho dù là văn võ đứng đầu hay đứng thứ hai đều không có thật sự quyết đấu. Nút thắt, cuối cùng ông ta là một nút thắt trong lòng tôi.”