Trong lòng hai người mang theo nghi hoặc, đi về phía vườn hoa.
Trên đường, hai người nhìn thấy mấy người làm của nhà họ Viễn, có điều bọn họ đều không dám lại gần vườn hoa.
Lúc này, trong vườn hoa, giọng nói của Viễn Quân Dao tràn đầy tức giận: “Con không đi, cho dù thế nào con cũng không đi.”
“Đây đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, cha vậy mà vẫn còn cổ hủ như vậy, vậy mà còn đính ước từ bé cho con. Nói cái gì con cũng không đi.”
Sau đó, là giọng nói của Viễn Trọng Chi: “Hừ, cái này không do con quyết định. Hôm nay con nhất định phải đi gặp mặt cậu ta một lần. Hơn nữa, cha cũng không nói nhất định sẽ gả con cho cậu ta, con kích động như vậy làm gì chứ?”
“Không đi, chính là không đi. Cho dù có đi gặp mặt một lần, con cũng không đi.”
Viễn Quân Dao càng nói càng tức: “Hừ, con muốn hôn nhân tự do, từ chối sắp đặt hôn nhân. Hơn nữa con mới qua hai mươi tuổi, không cần bàn chuyện kết hôn sớm như vậy đâu.”
Viễn Quân Dao nói ra những lời này, đến cả Viễn Trọng Chi cũng có chút tức đến bật cười.
Con nhóc này vậy mà bây giờ lại nói mình vẫn còn nhỏ tuổi, vậy thì lúc trước khi chủ động chạy đến thành phố Bình Minh, nói muốn gả cho Trần Hùng, sao con không nói mình vẫn còn nhỏ đi?
“Không được. Chuyện này không do con quyết định. Chuyện này cha đã ước định xong từ lâu với trưởng bối người ta rồi. Bây giờ đến lúc rồi, người ta mang giấy hôn ước đến, con không thể trốn không gặp được.”
“Hôn lễ này tạm thời có thành hay không thì không nói, nhưng phải có lịch sự, con nhất định phải đi.”
“Hừ, con còn lâu mới đi gặp cái tên nhà quê đến từ Tây Thục, muốn đi thì cha tự mình đi đi.”
Sau khi nói xong câu nói này, Viễn Quân Dao tức giận bỏ chạy.
“Con đứng lại cho cha.”
Viễn Trọng Chi lúc này thật sự có cảm giác tức giận không thôi, ông ấy muốn gọi Viễn Quân Dao đứng lại, nhưng cô nhóc này hoàn toàn không nghe.
“Ai.”
Cuối cùng, Viễn Trọng Chi cũng bất lực với con gái mình, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
Lúc này, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đứng ở cửa vườn hoa.
Viễn Quân Dao đi ngang qua bọn họ, mặc dù tức giận, nhưng vẫn dừng lại gọi một tiếng: “Anh Hùng, chị Ngọc Ngân.”
Sau đó, đều không đợi Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nói gì, cô nhóc này đã tức giận rời khỏi.
Điều này khiến Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cũng có chút ngại ngùng.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đi vào trong vườn hoa, Viễn Trọng Chi vẫn ở bên đó cau mày.
Có khi con gái thật sự lớn rồi, không còn nghe lời bọn họ như khi còn nhỏ nữa, cũng không thể nào nữa rồi.
“Chú Viễn, xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Hùng lập tức lên tiếng hỏi.
Viễn Trọng Chi nhìn thấy Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, lập tức thu lại biểu tình tức giận trên mặt, ông ấy thở dài một tiếng, nói: “Ai, con nhóc này, từ nhỏ được tôi chiều hư rồi. Thật sự càng ngày càng không hiểu chuyện.”
“Thật ra cũng không có chuyện gì lớn, chính là tầm hai mươi năm trước, tôi và một tiền bối ở bên Tây Thục đã đính hôn cho bọn nhỏ.”