Cách làm này của Lâm Tú Minh vô cùng sỉ nhục người khác.
Thế nhưng Lâm Danh Sơn ở gần đó vẫn luôn ngắm nghía cây nhân sâm kia, hoàn toàn không quan tâm bên này xảy ra chuyện gì, giống như là ngầm cho phép cô ta làm như vậy.
Lâm Ngọc Ngân ngây người tại chỗ, xấu hổ lại tức giận không ngớt, đây là món quà mà cô và Trần Hùng lựa chọn kỹ lưỡng cho Lâm Danh Sơn.
Sau cùng, lại bị người khác coi là rác rưởi.
“Ăn cơm đi.”
Mọi người đã đến đông đủ, Lâm Danh Sơn tuyến bố đến giờ ăn cơm.
Mọi người trong nhà họ Lâm đều vào chỗ ngồi, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng ban đầu ngồi cùng bàn với Lâm Danh Sơn.
Cô là con cháu của gia tộc họ Lâm, vốn dĩ nên ngồi bàn này.
Thế nhưng vừa ngồi ở bàn này không bao lâu, Lâm Tú Minh đã cố ý bịt mũi một cách khoa trương mà kêu lên: “Cái bàn này, sao lại có mùi hôi chua nhỉ.”
“Giống như mùi từ trong đống rác bay ra vậy.”
Phút chốc, mọi người đều nhìn sang Trần Hùng.
Nói bóng nói gió, chẳng qua chỉ là cố ý mượn cớ này để nói Trần Hùng là một tên ăn mày, không ai muốn ngồi ăn cơm cùng một một bàn với ăn mày cả.
“Ngọc Ngân, cháu dẫn Trần Hùng qua bên kia ăn đi.”
Lâm Danh Sơn chỉ sang cái bàn nhỏ bên kia và nói, đó là nơi cho những người giúp việc ngồi ăn cơm.
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân ấm ức, nhưng cũng không nói gì, dẫn theo Trần Hùng qua cái bàn nhỏ bên đó ăn.
Dù sao mấy năm qua, cô đã bị ghét bỏ đến quen rồi.
Nhưng mà, hiện tại cô để tâm cảm nhận của Trần Hùng hơn.
“Trần Hùng, nếu anh cảm thấy không chịu được, có thể về.”
Trần Hùng bình thản nhún vai, nói: “Em đi đâu, anh đi đó.”
Lúc này, Lâm Danh Sơn chủ động mời rượu Trương Gia Bảo, thật sự rất nể mặt người cháu rể tương lai này.
Trái ngược với việc đó, Trần Hùng ở cái bên nhỏ bên này chịu đủ sự ghẻ lạnh.
Thậm chí ngay cả người giúp việc của nhà họ Lâm, cũng làm bộ mặt ghét bỏ với anh.
Qua vài đợt mời rượu, Lâm Danh Sơn hỏi con cả là Lâm Văn Dương: “Văn Dương, nghe nói ông chủ người đã chi một tỷ rưỡi đô la Mỹ để mua Đại Hưng Thịnh cách đây không lâu, đã đến thành phố Bình Minh rồi à?”
Lâm Văn Dương vội gật đầu nói: “Đúng vậy thưa cha, con cũng nhận được tin này.”
“Nghe nói chuyện mới hôm qua, vả lại còn nghe nói ông chủ đứng sau, là một anh công tử rất trẻ tuổi, chắc là cậu chủ siêu giàu của tập đoàn tài chính lớn nào đó trong nước.”
Trẻ tuổi lại siêu giàu.
Nghe được những từ khóa này, nhiều cô gái ở đó đều trở nên hưng phấn.
Thậm chí ngay cả Lâm Tú Minh cũng sáng bừng đôi mắt.
Thật sự muốn xem thử cậu chủ siêu giàu chi một tỷ rưỡi đô la Mỹ mua Đại Hưng Thịnh kia trông như thế nào.
Lâm Danh Sơn hỏi: “Đại Hưng Thịnh sắp mở ngày hội thương mại đối ngoại rồi?”
Lâm Văn Dương gật đầu nói: “Phải, chỉ cần thuê được mặt bằng, chúng ta có thể thông qua mặt bằng này, tìm được các đối tác ưu tú hơn.”
“Chuyện này nếu thành công, nhiều nhất là năm năm, tập đoàn Hiển Lâm của chúng ta sẽ có thể vươn tầm quốc tế.”
Nói đến đây, cả nhà họ Lâm đều hào hứng.
Chỉ có Trần Hùng ở bên kia, thổn thức trong lòng.
Một Đại Hưng Thịnh nhỏ bé, mỗi tấc đất bên trong đều khiến những người này rung động như thế, quả nhiên là con ong cái kiến.
“Nhưng mà cha à, khắp thành phố Bình Minh thậm chí là phương Nam có nhiều công ty thời trang như vậy, đều nhắm vào phía Đại Hưng Thịnh.”
“Tập đoàn Hiển Lâm của chúng ta muốn lấy được quyền thuê mặt bằng của bên đó, sợ rằng không dễ như vậy.”
Quả thật, nhà họ Lâm ở thành phố Bình Minh, chẳng qua chỉ là một tập đoàn thời trang tốp hai.
Nhiều tập đoàn thời trang ở thành phố Bình Minh đã có thể sánh vai với họ, thì cả tỉnh thậm chí cả phương Nam, càng không đo đếm được.
Nhà họ Lâm muốn bức phá, thật sự khó như lên trời.
“Dù thế nào đi nữa, Hiển Lâm của chúng ta là tập đoàn bản thổ, vẫn khá có ưu thế.”
“Thêm mấy ngày nữa, bên phía Đại Hưng Thịnh sẽ mở ngày hội thương mại, công bố quyền lợi.”
“Ông chủ trẻ tuổi đứng đằng sau kia, nói không chừng sẽ đích thân lộ diện, mọi người có ai có thể nghĩ cách tiếp xúc với ông chủ đứng sau kia, trò chuyện với anh ta không?”
Nhóm người của nhà họ Lâm đều cúi đầu.
Họ là con ong cái kiến, có khoảng cách hơn mười nghìn mét với người bí ẩn siêu giàu kia, ai có thể tiếp xúc với anh ta chứ?
Một cách vô thức, mọi người trong nhà họ Lâm đều đổ dồn ánh mắt vào Trương Gia Bảo.
Buổi tiệc này, Lâm Danh Sơn không đặt tầm quan trọng vào việc uống rượu, mục đích chính đó là muốn nhờ Trương Gia Bảo giúp đỡ.
Dù thế nào, Trương Gia Bảo cũng là cậu cả của nhà họ Trương sở hữu nhà thuốc Thiên Dược.
Mà nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương có địa vị và danh tiếng cao hơn rất nhiều so với tập đoàn Hiển Lâm tại thành phố Bình Minh, đã gần đứng trong tốp đầu.
Thế nhưng, Trương Gia Bảo lại điềm tĩnh ngồi đó, không nói lời nào.
Như thể anh ta không có ý định giúp đỡ.
Lâm Danh Sơn hơi sốt ruột, nhưng ông ưa sĩ diện nên không thể đích thân mở miệng nói với Trương Gia Bảo.
Thế là, trong lòng ông nảy sinh một mưu kế.
Ông quay đầu nhìn Lâm Tú Minh người đang ngồi cạnh Trương Gia Bảo, nói: “Tú Minh, mấy năm qua cháu ở phòng nghiệp vụ làm rất tốt, nghe nói cháu vẫn luôn muốn lên chức quản lý phòng nghiệp vụ có đúng không?”
Lâm Tú Minh vội gật đầu: “Đúng vậy thưa ông nội, cháu cảm thấy dựa vào năng lực của cháu, hoàn toàn có thể được công nhận.”
“Có điều kinh nghiệm của cháu vẫn hơi nông, hiện tại thăng chức sợ rằng có người không phục.”
“Nếu lần này cháu có thể thuê được mặt bằng của Đại Hưng Thịnh thì lại khác.”
Sao Lâm Tú Minh có thể không nghe hiểu ý của Lâm Danh Sơn chứ.
Ông đang muốn thay đổi cách khác, xui khiến cô ta nhanh chóng nhờ Trương Gia Bảo giúp đỡ đây mà.
Nói đến đây, Lâm Danh Sơn cảm thấy bản thân có hơi lộ liễu, nên nói thêm vài câu:
“Lời này, tôi không chỉ nói với Tú Minh.”
“Mọi người có mặt ở đây đều như vậy, ai có thể thuê được mặt bằng, tôi cho phép người đó thăng chức lên vị trí mà người đó muốn trong phạm vi làm việc của mình.”
Lời này vừa được nói ra, nhiều người có mặt ở đó đều thấy trước mắt sáng bừng.
Đây chính là cơ hội tuyệt vời để thăng chức tăng lương.
Chưa được bao lâu, trong lòng của những người này lại nguội lạnh.
Họ làm gì có mối quan hệ để thuê được bằng mặt của Đại Hưng Thịnh.
Đây rõ ràng là vì ông cụ giữ thể diện, nên nói ra để Lâm Tú Minh che giấu mà thôi.
Lúc này Trần Hùng nhìn thấy gương mặt của Lâm Ngọc Ngân thoáng hiện vẻ mong đợi.
Song vẻ mong đợi này giống như hoa quỳnh chóng tàn.
Nhanh chóng được thay thế bằng sự hụt hẫng vô tận.
Trần Hùng hiểu ý, đương nhiên hiểu trong lòng Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc đang nghĩ điều gì.
“Ngọc Ngân, hiện tại ở công ty, em giữ chức vụ gì?”
Lâm Ngọc Ngân trả lời: “Em là tổ trưởng của phòng thiết kế.”
“Cao hơn tổ trưởng là ai?”
“Đương nhiên là trưởng phòng rồi.”
Trần Hùng híp mắt: “Vậy Ngọc Ngân, em muốn làm trưởng phòng thiết kế không?”
“Làm trưởng phòng ư…”
Toàn thân Lâm Ngọc Ngân run lên, cô đương nhiên muốn làm, nhưng mà, có thể không?
Dù mấy năm nay cô chăm chỉ làm việc, vả lại năng lực hơn người, sớm đã đủ tư cách nhận chức trưởng phòng.
Nhưng mà, Lâm Danh Sơn không bao giờ cho cô cơ hội, bởi vì cô là nỗi nhục của nhà họ Lâm.
“Trần Hùng, anh nói nhỏ một chút đừng ăn nói linh tinh”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân căng thẳng, cô nói với Trần Hùng, sợ bị người khác nghe thấy.
Chuyện này nếu bị nghe thấy, chắc chắn lại có thêm một tràng châm biếm.
Nhưng Trần Hùng không có ý định dừng lại, anh nói tiếp: “Ngọc Ngân, câu nói lúc nãy của ông nội em cũng nghe rõ rồi.”
“Tổ trưởng đến trưởng phòng, chỉ có một cấp, cũng tính là thăng chức trong phạm vi hợp lý mà?”