“Cái gì?” Diệp Hạo Cường hơi giật mình, trong lòng chợt có chút chấn động.
Lúc này, Ngô Trung Kiên mới cởi bỏ túi vải đen trên lưng, mở túi vải đen ra, anh ta lấy ra một cây gậy ba khúc màu đen từ trong túi.
“Nếu ông có bản lĩnh đó, hãy cho tôi sử dụng cây Trạng Nguyên Côn này.”
“Trạng Nguyên Côn?”
Diệp Hạo Cường dường như đột nhiên nghĩ ra cái gì, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc hơn: “Lẽ nào cậu là, cậu là Tây Thục...”
Tuy nhiên, Diệp Hạo Cường còn chưa nói xong, Ngô Trung Kiên đã cầm cây côn ba khúc lao tới chỗ Diệp Hạo Cường.
Trên thực tế, gậy ba khúc rất khó sử dụng, người không biết sử dụng loại vũ khí này không những không phát huy được sức mạnh khi ném ra mà còn trở thành gánh nặng.
Tuy nhiên, sự tồn tại của mỗi một loại vũ khí, đều có đạo lý của nó.
Loại vũ khí không dễ sử dụng này hoàn toàn có thể giết người trong tay một người biết dùng nó.
Khi Ngô Trung Kiên cầm gậy côn ba khúc trong tay, có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở trên người anh ta đã hoàn toàn thay đổi.
Nó có cảm giác giống như Tôn Ngộ Không đột nhiên nhận được chiếc vòng kim cô.
Vù vù vù vù...
Cây côn ba khúc liên lục phát ra những tiếng vù vù trong không trung, tốc độ cực kỳ nhanh.
Rất nhanh, Ngô Trung Kiên đã có một lần tấn công Diệp Hạo Cường.
Diệp Hạo Cường lại một lần nữa tăng cường khí thế, quyết đấu với Ngô Trung Kiên.
Nhưng so với vừa rồi, tình hình đã đảo ngược hoàn toàn.
Trong lần giao đấu vừa rồi, Ngô Trung Kiên đã bị Diệp Hạo Cường đánh bại, thậm chí cuối cùng Diệp Hạo Cường đã lương tay, nếu không đòn giáng Vịnh Xuân Quyền cuối cùng sẽ không đơn giản suýt nữa khiến Ngô Trung Kiên nôn ra máu.
Nhưng lần này, tình thế bị đảo ngược, dưới sự tấn công dồn dập lung tung của cây côn ba khúc, Diệp Hạo Cường bắt buộc phải lùi lại phòng thủ.
Bụp...
Cây côn ba khúc của Ngô Trung Kiên cuối cùng cũng xuyên thủng được hàng phòng ngự của Diệp Hạo Cường và đập vào người ông ta.
Đòn côn này giáng xuống, Diệp Hạo Cường cảm thấy cơ thể mình như bị một chiếc búa lớn giáng xuống, chỉ với cây gậy này, ông ta cảm thấy xương của mình như bị vỡ ra.
Diệp Hạo Cường khi đánh sẽ cân nhắc lương tay, nhưng tên Ngô Trung Kiên này, căn bản không hề có bất cứ một ý nghĩ lương tay nào.
Mỗi một chiêu của anh ta, đều là dốc hết sức lực, đều muốn lấy mạng.
Sau khi Diệp Hạo Cường bị một cây côn đánh trúng, sự phối hợp của toàn bộ cơ thể ông ấy trở nên yếu ớt, nhịp điệu bị gián đoạn và khuôn mặt ông ấy lộ rõ vẻ hoảng loạn.
Bụp bụp bụp...
Những đòn côn liên tiếp đánh lên người Diệp Hạo Cường, cuối cùng, Diệp Hạo Cường chịu không nổi.
Khoảng một phút sau, Ngô Trung Kiên giáng một đòn côn cuối cùng khiến Diệp Hạo Cường bay ra xa, loại cảm giác này, giống như bị một chiếc ô tô húc văng ra xa.
Mặt mũi Diệp Hạo Cường lúc này sưng lên, xấu hổ không thôi, trên người nhiều chỗ bị nứt ra, máu tươi chảy ra.
Hơn thế nữa, rất nhiều xương trong cơ thể ông đã bị Ngô Trung Kiên trực tiếp đánh vỡ hoặc đứt đoạn.
Với chấn thương nghiêm trọng như vậy, e rằng Diệp Hạo Cường trong một năm rưỡi cũng không thể hồi phục.
“Cậu...”
Diệp Hạo Cường không thể đứng dậy khỏi mặt đất được nữa, chỉ vào Ngô Trung Kiên muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc, ông ta cũng không nói thêm gì nữa.
Mà Ngô Trung Kiên đã thu côn về, lại cất cây côn ba khúc vào trong chiếc túi đen.
Anh ta lại đeo chiếc túi vải đen lên lưng, rồi vòng tay về phía Diệp Hạo Cường: “Mạo phạm, thứ lỗi cho tôi đã không lương tay, bởi vì theo quan điểm của tôi, chiến đấu, bất luận là cuộc so tài hay trận đấu sinh tử, đều phải dốc hết sức lực, nếu không trận chiến này sẽ trở nên vô nghĩa.”
Nói xong câu này, Ngô Trung Kiên xoay người bước ra khỏi sân.