Khi rời đi, anh ta lấy ra một cuốn sách nhỏ trên tay và vẽ một cây thánh giá trên ba chữ Vịnh Xuân Quyền được viết trên cuốn sách nhỏ.
Ra khỏi sân, Ngô Trung Kiên đi dọc theo con đường mà trước đó anh ta đã đến.
Tuy nhiên, anh ta đang đi giữa đường, thì đột nhiên dừng lại.
Trong chốc lát, ánh mắt của Ngô Trung Kiên trở lên sắc bén, đồng thời anh ta đánh hơi được mùi nguy hiểm phảng phất xung quanh.
Viu…
Hình như có thứ gì đó bay về phía anh ta, Ngô Trung Kiên dựa theo cảm giác đột nhiên quay sang một bên, có thứ gì chạy dọc theo má anh ta.
Mặt anh ta bị xước một chút da, đau rát.
Thứ vừa bay qua, giống như một viên đạn bắn bằng súng cao su.
“Ai?”
Ngô Trung Kiên hét lên một tiếng rồi nhanh chóng lấy cây gậy ba khúc trên lưng xuống, trên mặt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Viu viu viu…
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng viu viu đều đặn phát ra.
Ngô Trung Kiên nhanh chóng lui về phía sau mấy bước, sau đó điên cuồng vung gậy ba khúc trong tay.
Cạch cạch cạch!
Anh ta dùng gậy côn liên tục đập những vật bay tới này ra ngoài, nếu có thời gian dừng lại và quan sát, anh ta sẽ phát hiện ra những vật bay đến này thực chất là đá.
Viu viu viu…
Cũng không biết người bắn những viên đá này rốt cuộc có sức mạnh như thế nào, mà có thể bắn những viên đạn bằng đá này ra một cách hiệu quả.
Thậm chí dưới sự chồng chất của sức mạnh nhân đôi, có một số viên đá đã bị cây gậy ba khúc của Ngô Trung Kiên đánh bật ra, để lại vết hằn trên bức tường bên cạnh.
Cuối cùng, sau khi Ngô Trung Kiên dùng côn ba khúc để chống đỡ bảy tám viên đá, cũng không thể chặn được những viên còn lại.
Có ba viên đá liên tiếp đập vào người anh ta, khiến cả người anh đều bật bây xuống đất.
Lúc này, anh ta lại cảm thấy cổ họng ngọt ngào, như trước như có máu sắp phun ra khỏi miệng.
Nhưng lần này, Ngô Trung Kiên không thể nuốt ngụm máu tươi vào như hồi nãy, mà trực tiếp từ miệng phun ra.
Thần kinh của anh ta căng thẳng, cẩn thận quan sát xung quanh, không chắc tiếp theo loại đá này rốt cuộc có tiếp tục bay ra nữa không.
5 giây trôi qua.
10 giây trôi qua.
Tròn 1 phút qua đi, Ngô Trung Kiên không tiếp tục đợi những viên đá bay tới nữa, mà luồng không khí nguy hiểm đó, lúc này cũng như thủy triều rút nước.
Có vẻ như kẻ đứng sau chuyện này đã sớm rời đi rồi.
“Rốt cuộc là ai?”
Ngô Trung Kiên hít một hơi thật sâu, xấu hổ bò dậy khỏi mặt đất, trên mặt anh ta, xem ra không có bất kỳ cảm xúc nào của việc sống sót sau kiếp nạn.
Thay vào đó, anh ta dường như trông vô cùng thất vọng.
Sau đó, Ngô Trung Kiên đã đứng ở đây gần mười phút, anh ta dường như đang chờ đợi một trận đá mới bay qua.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn thất vọng, không còn cách nào, anh ta thở dài, lại cầm lấy cây gậy côn ba khúc bỏ vào trong túi vải đen, đeo túi đen trên lưng, biến mất ở cuối con đường.
Lúc này, trên một chiếc xe taxi.
Trần Hùng ngồi ở hàng ghế sau của taxi, nghịch hòn đá trong tay, nhìn người thanh niên đang tập tễnh trên đường ngoài cửa sổ.
Ngay sau đó, khóe miệng anh khẽ cong lên: “Tây Thục Ngô Trung Kiên, anh rất thú vị.”