“Ít nhất ở thành phố này, thanh danh của mấy gia tộc lớn hạng hai, hạng ba vẫn chưa đủ hiển hách. Nếu lần này không chung tay giải quyết mọi chuyện suôn sẻ thì sau này sẽ lại xuất hiện mấy loại vai hề nhảy nhót, gây ra một đống phiền toái.”
“Thế nên, vừa rồi tôi đã cố ý nhắc đến tam đại gia tộc, tên Giang Trung Bắc kia chắc chắn đã bắt đầu gọi người, cũng đúng lúc, nhân cơ hội này để cho mọi người trong thành phố biết được rằng Ngọc Thanh này, ngay cả ông trời cũng không thể trêu chọc được.”
Nói xong, Trần Hùng lấy điện thoại từ trong túi ra.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, bên ngoài công ty vang lên tiếng gầm rú của động cơ.
Từng chiếc siêu xe lần lượt chạy về phái bên này, chỉ trong chốc lát đã lấp kín hơn nữa con phố.
Không thể không nói đám phú nhị đại trong thành phố này quả thật có tiền, xe của mấy cậu ấm này, cái rẻ nhất cũng đã hơn 3 tỷ rưỡi, còn về Lamborghini, Maserati và Bentley thì tùy tiện nhìn lướt qua cũng thấy được vài chiếc.
Trong thành phố này, hẳn là có một câu lạc bộ chuyên môn, hơn nữa địa vị của Giang Trung Bắc trong câu lạc bộ này chắc chắn không thấp, vì vậy anh ta mới có thể được mọi người nhất nhất hỗ trợ như thế.
Cửa xe mở ra, đám phú nhị đại trong xe lần lượt bước xuống, bọn họ còn mang theo vệ sĩ hoặc, hơn một trăm người đứng bao vây bên ngoài tập đoàn Ngọc Thanh.
“Cậu chủ Giang, cậu làm sao vậy?”
Một tên phú nhị đại người dát đầy hàng hiệu đi về phía Giang Trung Bắc, khi nhìn thấy bắp chân của anh ta thì lập tức hít một ngụm khí lạnh.
“Đừng hỏi gì cả, đâp phá cái công ty này đi, người bên trong cũng đều đánh tàn phế hết cho ông đây.”
“Ngoài ra, bắt người tên là Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân lại, tôi muốn bọn họ phải sống không bằng chết.”
Bên trong công ty, khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, Lâm Minh Vũ và tất cả nhân viên sơ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nhìn về phía đám người này, chỉ dặn dò bọn họ ở yên trong công ty rồi bước ra ngoài.
Lúc này, những tên phú nhị đại kia cầm trong tay các loại dụng cụ cắt gọt, hung hổ đòi xông vào công ty. Khi bọn họ nhìn thấy Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, một người trong số đó không chút do dự đập gậy bóng chày về phái hai người.
Những tên này vừa có tiền vừa có thế, xuống tay bất chấp hậu quả, chỉ cần không giết người thì gia tộc sau lưng bọn họ đều có thể giải quyết cho bọn họ.
Nhưng mà, bộp...
Cú đấm của Trần Hùng trực tiếp đánh bay tên phú nhị đại kia, sức mạnh khổng lồ khiến vài người đứng ở phía sau cũng té ngã trên mặt đất.
Ngoài cửa, một mảnh đen kịt. Thế nhưng nhiều người như vậy khi nhìn thấy Trần Hùng nắm tay Lâm Ngọc Ngân bước ra lại đột không dám hó hé tiếng nào.
Thứu gọi là khí thế này quả thật không thể dùng từ để diễn tả được, thứ này thật sự rất huyền bí.
Tựa như Trương Phi thời tam quốc chỉ cần đứng ở dốc Trường Bản cũng có thể quân địch thiên quân vạn mã ở phía đối diện.
Mà lúc này, trên người Trần Hùng cũng tỏa ra loại khí thế như Trương Phi vậy.
“Đây là người mày gọi đến sao?”
Trần Hùng đảo mắt nhìn quanh đám siêu xe và những tên phú nhị đại kiêu căng, hống hách kia, lắc đầu liên tục: “Chỉ có chừng này thôi sao? Sao không kêu thêm nữa?”
Kêu thêm nữa?
Đám người Giang Trung Bắc đều không thể hiểu được, tên này có phải là đã quá mức cuồng vọng rồi hay không, bây giwof đã có hơn một trăm người đứng đây, thế mà anh ta còn chê ít?