Giang Kỳ Đức tức giận như muốn vỡ phổi, đánh Giang Trung Bắc một trận thật dữ dội, Phàn Viết Quảng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì hãi hùng khiếp vía, vội vàng khuyên can nói: "Chú Giang ơi, đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp sẽ mất mạng người đó.”
"Hơn nữa chuyện này vốn là lỗi của công ty Ngọc Thanh kia, cậu Giang...”
"Chuyện này là do cháu mới xảy ra đúng không?"
Giang Kỳ Đức quay đầu lại, hai mắt đỏ như máu nhìn Phàn Viết Quảng.
Toàn thân Phàn Viết Quảng run lên, giọng nói run rẩy: "Chú, chú Giang, chuyện này thật ra là như thế này, là người kia...”
"Đánh luôn đến chết cho tôi."
Giang Kỳ Đức hoàn toàn không nghe Phàn Viết Quảng giải thích nửa câu, ra lệnh một tiếng, hai tên vệ sĩ bên cạnh thẳng thừng đá Phàn Viết Quảng cho lăn ra trên mặt đất, tay đấm chân đá không ngừng.
Sau đó Giang Kỳ Đức nhào về phía Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, thẳng thừng quỳ gối trước mặt Trần Hùng: "Anh Hùng, là do con tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với anh và chị dâu, xin anh Hùng tha thứ cho chúng tôi.”
Hành động này, làm cho tất cả những người đang ở đó đều kinh ngạc, đặc biệt là những tên con ông cháu cha kia, ai nấy đều cảm thấy như thế giới quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.
Tuy nhiên, đây chỉ là khởi đầu mà thôi.
Lúc này, còn có những chiếc xe sang trọng phóng về phía bên này, ngay sau đó, chủ nhân nhà họ Vương, chủ nhân nhà họ Lý đều đã tới nơi.
Sau khi bọn họ tới đây, hành động làm ra đều giống như Giang Kỳ Đức, bọn họ đầu tiên là tìm tới con cháu nhà mình, mắng cho một trận, sau đó liền hoảng hốt vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt Trần Hùng, cầu xin tha thứ.
Vì vậy, tiếp theo đó một cảnh tượng khiến người ta rất sốc bày ở trước mắt.
Do chủ nhân của ba gia tộc lớn dẫn đầu, nối đuôi phía sau là mấy chục người chủ nhân lớn của tỉnh thành, các chủ nhân tập đoàn, bọn họ xếp hàng đứng một loạt lại thêm một loạt trước mặt Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, trên mặt tràn đầy vẻ căng thẳng cùng sợ hãi, khom lưng, xin Trần Hùng tha thứ.
Một cảnh tượng này, làm cho đám con ông cháu cha đứng phía sau nhìn thấy mà ngơ cả ra.
Đồng thời, bên trong công ty Lâm Minh Vũ cùng những nhân viên thông qua cửa sổ kính đang nhìn ra phía bên ngoài, lúc trông thấy cảnh tượng này, đều trợn tròn mắt lên.
Trần Hùng cùng Lâm Ngọc Ngân này rốt cuộc có bối cảnh cao sâu đến như thế nào, thế mà lại có thể làm cho các nhân vật lớn của cả tỉnh thành này kính sợ như thần linh với bọn họ?
Trần Hùng đảo mắt nhìn qua mọi người ở phía dưới, cuối cùng, đưa ánh mắt như dừng lại trên người một đám con ông cháu cha do Giang Trung Bắc dẫn đầu.
Trên mặt anh vẫn luôn mang theo một nụ cười nhàn nhạt: "Có lẽ đám con cái nhà giàu như các cậu đều đang rất tò mò, vì sao bậc cha chú của các cậu, ở tỉnh thành là nhân vật lớn thủ đoạn không thua một ai, lại đều phải kính sợ tôi như thần minh, bây giờ, để cho Cửu Nam vương của các cậu, đến nói cho các cậu biết.”
"Cửu Nam Vương?"
Rất nhiều người trong lòng đều lộp bộp một tiếng, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy từ phía sau đám người, Cửu Nam Vương Viễn Trọng Chi được sự hộ tống của Đao Kiệt cùng Mạnh Hùng bước nhanh tới phía trước.
"Viễn vương, ngay cả Viễn vương cũng tới rồi."
Trong nháy mắt này, rất nhiều người chỉ cảm thấy trái tim mình như đều ngừng đập cả rồi.
Không khí ở đó lặng ngắt như tờ, chỉ có giọng nói vô cùng rõ ràng mạch lạc dứt khoát của Viễn Trọng Chi không ngừng gõ vào màng nhĩ mọi người.
"Đầu tiên, tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, tên của cậu ấy là Trần Hùng, đến từ thành phố Bình Minh - Cửu Nam."
"Nhà họ Phó ở tỉnh thành, là cậu ấy tiêu diệt."
"Lúc trước có nhà họ Cố và nhà họ Lưu phản bội, là cậu ấy giúp tôi tiêu diệt hai nhà Cố - Lưu."
"Về sau Bắc Giang Vương Lương Mạnh Ngôn đến tấn công tỉnh thành với quy mô lớn, cũng là cậu ấy giúp tôi giết chết Lương Mạnh Ngôn."
"Cuối cùng, bệnh của vợ tôi - Phương Anh, cũng là Trần Hùng chữa khỏi, thuận tiện nói thêm một câu, Trần Hùng cùng vợ là cô Lâm Ngọc Ngân, hiện tại là con trai nuôi và con gái nuôi của vợ tôi."
Ong ong, theo những lời này từ trong miệng Viễn Trọng Chi nói ra, mỗi một tên con ông cháu cha ở đây đều cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Lúc trước bọn họ đều ít nhiều nghe nói tới khoảng thời gian trước đó ở tỉnh thành bên này xuất hiện một nhân vật như thần tiên, trợ giúp Viễn Vương liên tục trở mình giành thắng lợi, cuối cùng không chỉ có thể khiến cho ông ấy ngồi vững vàng ở vị trí Cửu Nam Vương, mà còn nắm giữ được cả Giang Thành trong tay.
Hóa ra, Trần Hùng lại chính là nhân vật thần tiên này.