Sơn Dương hít vào một ngụm khí lạnh, có nằm mơ anh ta cũng không ngờ rằng lại có người có thể phá chiêu của anh ta nhẹ nhàng như vậy.
Thậm chí anh ta còn chưa kịp phản ứng thì tay trái đã bị Trần Hùng nắm được.
"Không..."
Sơn Dương kêu một tiếng theo bản năng, nhưng mà vẫn chẳng ăn thua gì.
Xoạt xoạt!
Bàn tay trái vốn giống như móng vuốt thú giờ đã biến thành móng gà trong nháy mắt.
Ầm...
Trần Hùng đạp một phát khiến Sơn Dương ngã lăn trên mặt đất.
"Đây chính là cao thủ mà cậu đặc biệt tìm tới để đối phó với tôi?"
Trần Hùng nhìn về phía Lý Chiến Minh mới chạy tới từ phòng chụp ảnh, trong giọng nói tràn đầy thất vọng.
"Yếu quá."
Vừa dứt lời, Trần Hùng ngồi xổm người xuống rồi giáng một cú đấm vào sau lưng Sơn Dương.
Ầm...
Lồng ngực của Sơn Dương giống như nổ tung vậy, sàn nhà dưới người anh ta cũng đã nứt ra vô số vết nứt.
Sơn Dương, người được gọi là một trong mười hai con giáp của nhà họ Kiều, cứ thế bị Trần Hùng đấm một cú cho phát nổ.
Tâm trạng của Lý Chiến Minh lúc này hoàn toàn không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ, thật sự cảm giác như ánh sáng trên toàn thế giới đều biến mất hết.
Đây cmn... là tình huống gì vậy?
Lý Chiến Minh đứng ở đó như một cái cọc gỗ, thế giới quan của cậu ta đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Đây chính là mười hai con giáp của nhà họ Kiều đó, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ miền Nam thì cũng là dạng cao thủ có tên tuổi, nghe nói móng vuốt thú của Sơn Dương có thể mở vàng nứt đá đấy, thế nhưng vừa rồi thậm chí anh ta còn chưa kịp biểu hiện ra sức mạnh thực sự của móng vuốt thú để đối phó Trần Hùng.
"Đây... đây đây..."
Lý Chiến Minh vừa nói năng lộn xộn vừa lui về phía phòng chụp ảnh bên kia, chắc là cậu ta cho rằng bên phòng chụp ảnh còn có mấy cao thủ do Sơn Dương mang tới, có thể tìm được một chút an ủi ở bên kia.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta quay đầu thì lại phát hiện mấy tên đàn em của Sơn Dương đều đã bị Tám ngón tay điên đánh cho nằm la liệt trên mặt đất, lúc này trong tay Tám ngón tay điên đang cầm cây roi da, cười ha ha quất lên người mấy tên kia.
Mỗi một lần đánh xuống đều da tróc thịt bong.
Lúc này Lý Chiến Minh đột nhiên cảm thấy, tên Tám ngón tay điên này còn kinh khủng hơn so với Trần Hùng.
Lộp bộp một tiếng, Lý Chiến Minh tuyệt vọng quỳ trên mặt đất.
"Chị Ánh!"
Phùng Tuyệt vọt vào phòng chụp ảnh trước, khi nhìn thấy Trương Ánh máu me khắp người, suýt chút nữa Phùng Tuyết đã sụp đổ.
"Chị Ánh chị không sao chứ, chị đừng dọa em mà."
Trương Ánh đang cực kỳ suy yếu cố gắng nặn ra vẻ tươi cười trên mặt, còn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng lực ý chí vẫn không thể chống đỡ nổi sự mệt mỏi của cơ thể, trực tiếp hôn mê bất tỉnh luôn.
"Anh, ôm cô ấy ra ngoài cho tôi."
Trần Hùng sai sử một tên đàn ông vạm vỡ ở bên cạnh, tên vạm vỡ kia không dám không nghe theo, đành phải rụt rè ôm lấy Trương Ánh đi ra khỏi đoàn phim.
Còn Trần Hùng thì dẫn Phùng Tuyết rời khỏi đây, trước khi đi, anh nói với Tám ngón tay điên: "Tên mặt trắng này giao cho anh xử lý, nhớ đừng để xảy ra án mạng."
"Ha ha ha, yên tâm đi, tôi có chừng mực."
Tám ngón tay điên hưng phấn không thôi, vẻ mặt đầy kích động đi về phía Lý Chiến Minh ở bên kia.
Lúc này trong mắt Lý Chiến Minh thì tên Tám ngón tay điên này chính là một ác ma, ác ma bò ra từ địa ngục.