“Ha ha, Tinh Tú đã mua lại Minh Hạ của chúng ta với giá cao. Qua vài ngày nữa, quản lý cao cấp của Tinh Tú sẽ tới tiếp quản Minh Hạ, đến lúc đó mấy người sẽ là nghệ sĩ của Tinh Tú, không liên quan gì tới tôi nữa.”
“Có biết vì sao Phùng Tuyết lại trở nên thảm hại như vậy không? Còn không phải vì không biết tự lượng sức mình, đắc tội với Tinh Tú, đắc tội với Lý Chiến Minh và Lý Diệu Hương, con m* nó… những người đó là người cô ta có thể dây được vào sao?”
“Chồng chưa cưới của Lý Diệu Hương là người thừa kế của nhà họ Kiều, Kiều Tiết Thanh. Đứng đằng sau Tinh Tú cũng chính là nhà họ Kiều.”
Không khí xung quanh gần như trở nên đông đặc lại, thông tin Minh Hạ bị Tinh Tú thu mua lại đã bắt đầu lan truyền từ ngày hôm qua nhưng vẫn chưa nhận được một kết luận chính xác nào.
Còn bây giờ, những gì Đặng Kim Minh nói ra đã là lời phán quyết cuối cùng.
“Đặng Kim Minh, vậy là ông đã bán hết tất cả chúng tôi đi rồi sao?”
Sau một hồi im lặng, một giọng nói phẫn nộ của một người phụ nữ đột nhiên vang lên, vô cùng có sức xuyên thấu.
“Ha ha, cái gì mà tôi bán mấy người đi chứ? Đấy là tôi đang tính đường cho mấy người, Tinh Tú là công ty giải trí lớn nhất trong các công ty giải trí ở miền Nam. Không mấy mà mọi người sẽ trở thành nghệ sĩ của Tinh Tú, như vậy không tốt sao?”
“Cả đám mấy người, sợ sau khu tới Tinh Tú người ta thật sự không cho xương gặm nữa sao. Nếu đã là một con chó thì nên ngoan ngoãn trông nhà cho chủ nhân, đừng có không có chuyện gì mà cũng sủa loạn lên với chủ.”
“Như thế thì không phải là một con chó không ngoan đâu.”
Cả nhóm nghệ sĩ tức đến phát điên, gã Đặng Kim Minh này đúng là quá quá đáng. Mặc dù biết rõ ông ta không coi những người làm nghệ thuật là người nhưng cả đám nghệ sĩ cũng không làm được gì.
Giọng nói của người phụ nữ vừa nãy tiếp tục vang lên: “Vậy nên một cô gái xuất sắc như Phùng Tuyết lại bị mấy người dẫm đạp đến mức không thể ngóc đầu lên được đúng không?”
“Chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao?”
Đặng Kim Minh cười rồi nói: “Ai bảo người phụ nữ ngu ngốc đó đi đắc tội với Tinh Tú, với Lý Diệu Hương, chẳng lẽ cô ta còn nghĩ tới chuyện về sau sẽ cạnh tranh với Lý Diệu Hương sao? Mấy người chuyện này có thể xảy ra được không?”
“Cho dù trước đây cô ta không đắc tội với Lý Diệu Hương, nhưng hiện giờ cô ta nổi tiếng nhanh như vậy. Chỉ chuyện này thôi cũng đủ để Lý Diệu Hương đối xử với cô ta như thế rồi. Đây chính là quy tắc sinh tồn trong giới giải trí, ai bảo Lý Diệu Hương có một chỗ dựa rất lớn đằng sau chứ?”
“Phùng Tuyết vậy coi như xong thật rồi, cô ta sẽ không bao giờ có nổi cơ hội trở mình đâu. Kiểu người phụ nữ như cô ta quá đơn giản, chỉ quan tâm đến mình, không để ý đến những người xung quanh, không thích hợp với giới giải trí đâu.”
“Đây cũng là bài học cảnh báo tôi dành cho mấy người, nếu không muốn rơi vào tình cảnh như Phùng Tuyết thì ngoan ngoãn nghe lời đi cho tôi.”
Nói đến đây, Đặng Kim Minh rít mạnh một hơi xì gà đang ở trong tay, ông ta vô cùng sung sướng.
Đúng lúc đó, hình như ông ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó nên nhìn nữ nghệ sĩ vừa lên tiếng chất vấn vừa nãy.
“Cô là ai? Vì sao tôi chưa từng nhìn thấy cô?”
Vừa nãy cảm xúc quá mạnh, Đặng Kim Minh không nhận ra người phụ nữ này vô cùng lạ mặt, ông ta còn tưởng rằng quản lý dưới trướng của Minh Hạ mới ký thêm hợp đồng với người mới.
Nhưng đến lúc này, Đặng Kim Minh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thậm chí ông ta còn cảm thấy một luồng khí lạnh bốc ra từ sau lưng.
Một nụ cười tà ác xuất hiện trên mặt người phụ nữ kia: “Ông chưa từng nhìn thấy tôi cũng là điều bình thường thôi, bởi vì tôi vốn dĩ không phải là người của công ty ông.”
“Vậy cô…”
“Tôi là Lâm Tiểu Phong, đến từ thành phố Bình Minh.”
Người phụ nữ này chính là Lâm Tiểu Phong, người mang số hiệu 14 trong Hang Sói, là một nữ thành viên khác Hang Sói của bên cạnh Hồ Điệp.