Tất cả những gì vừa xảy ra lại được Lâm Tiểu Phong quay lại hết vào điện thoại. Đoạn video này nếu mà được tung ra nhất định có thể làm cộng đồng mạng dậy sóng trong thời gian ngắn.
Chuyện của Phùng Tuyết đã xuất hiện những thay đổi căn bản, thậm chí có thể nói là đã hết mọi nguy cơ.
Lúc Trần Thiên gửi đoạn video này cho Hoàng Phong, anh ta thật sự kích động đến phát khóc.
“Anh Hùng, anh đúng là khiến người khác bái phục, trong thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được bằng chứng có giá trị như vậy.”
“Như vậy thì tốt rồi, đoạn video này có thể kết hợp với các mối quan hệ chúng ta đã mời để tẩy trắng cho cô Phùng Tuyết.”
“Có thể tẩy trắng được đến mức độ nào?” Trần Hùng hỏi.
Hoàng Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh cũng biết ở trên mạng có một số anh hùng bàn phím cứ như bị lên cơn động kinh mà. Rõ ràng mọi chuyện đã có kết luận rõ ràng nhưng mấy người đó vẫn có thể bới móc một số chi tiết ra.”
Trần Hùng ừ một tiếng rồi nói: “Vậy nên, những gì bây giờ chúng ta đang làm vẫn là không đủ.”
“Đúng vậy, anh Hùng.” Hoàng Phong trả lời: “Lúc trước, tôi có nói với anh hai bước. Bây giờ đã làm sau bước một, chúng ta cần hoàn thành bước thứ hai nữa.”
“Chỉ cần hoàn thành xong bước thứ hai thì chuyện của cô Phùng Tuyết hoàn toàn sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
“Di chuyển sự chú ý sao?”
“Đúng vậy, bây giờ chúng ta tung đoạn video này lên, một số fan có lý trí trên mạng có thể thay đổi thái độ trước đây nhưng một số tờ báo vẫn còn thể dùng chuyện này để giật tít, thu hút người đọc.”
“Vậy nên bây giờ cần phải có một chuyện gì đó lớn hơn, mới hơn thì những tờ báo kia mới rời sự chú ý và mục tiêu đi. Như vậy thì độ nóng chuyện của cô Phùng Phùng Tuyết sẽ nhanh chóng giảm xuống. Rồi chúng ta lại lập một nhóm fan hâm mộ nhân lúc này để lên tiếng thanh minh cho cô Phùng Tuyết. Làm vậy thì mọi chuyện cũng coi như xong rồi.
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu: “Vậy tiếp theo, tôi sẽ phải đi tìm một chuyện gì đó lớn hơn, mới hơn mà cậu đang nói tới. Nếu thật sự không tìm thấy được thì tôi sẽ dựng lên một chuyện khác.”
“Cứ như vậy đi anh Hùng, tôi đợi tin tức của anh.”
Cúp điện thoại xong, Trần Hùng vươn vai rồi quay đầu nói với nhân viên của Hang Sói đang ở bên cạnh: “Một lát nữa, tôi phải chuẩn bị một ít giấy tờ. Mọi người vẫn còn một nhiệm vụ nhỏ nữa.”
“Còn về nhiệm vụ đó là gì, tôi đã gửi thông tin tới hòm thư của mọi người rồi. Hiện giờ trời nóng như vậy, tôi nghĩ muốn như những thứ kia cũng không dễ dàng, nhưng tôi tin mọi người có thể kiếm nó được về cho tôi.”
Mặc dù năm thành viên của Hang Sói không biết rõ Trần Hùng định bảo bọn họ đi làm gì nhưng ai cũng gật đầu không hề do dự.
Người của Hang Sói chính là như vậy, bọn họ không bao giờ thắc mắc nhiệm vụ của mình là gì mà chỉ nghĩ đến việc đi hoàn thành nó.
Buổi đêm, vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời đêm, vô số những ngôi sao ở xung quanh lấp lánh. Một buổi đêm yên tĩnh và thanh bình.
Bên trong một biệt thự ở ngoại ô thành phố Trường Bắc, tổng giám đốc của công ty giải trí Tinh Tú, Dư Tấn Mạnh đang ôm tình nhân của mình nằm ngủ say, đúng là một buổi tối tuyệt vời.
Nhưng đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, Dư Tấn Mạnh đột nhiên cảm thấy lưng mình lạnh toát.
Ông ta vô thức muốn kéo chăn lên để đắp vào người mình nhưng cô tình nhân bên cạnh lại tự nhiên kêu lên thất thanh.
Dư Tấn Mạnh bị tiếng kêu đó làm cho tỉnh dậy, ông ta hơi tức giận nhìn về phía cô tình nhân bên cạnh và nói: “Cô làm cái gì vậy, nửa đêm nửa hôm kêu gào gì không biết?”