Đồng thời, bởi vì trong đoạn video lúc trước của Đặng Kim Minh, anh ta đã chính miệng thừa nhận là Phùng Tuyết bị hãm hại bởi vì đã đắc tội với Lý Diệu Hương.
Huỳnh Phong bên đó cũng nhân nhiệt độ này công bố ra bên ngoài các kiểu chèn ép Phùng Tuyết của Lý Diệu Hương, lấy bọn họ ra so sánh, nâng Phùng Tuyết lên cao, dẫm Lý Diệu Hương xuống.
Cũng mượn nhiệt độ này, Phùng Tuyết từ mặt tiêu cực ban đầu đã đổi hẳn sang mặt tích cực, chuyện này không chỉ không khiến hình tượng của Phùng Tuyết sụp đổ mà ngược lại còn thu hút thêm một lượng lớn tài khoản trở thành fans của cô ấy.
“A…”
Bảy giờ sáng, ánh nắng chiếu vào căn biệt thự của Lý Diệu Hương ở tầng một.
Bên trong căn phòng vang lên tiếng gào hét điên cuồng của Lý Diệu Hương.
Tối qua cô ta đến bệnh viện ở với em trai mình đến nửa đêm mới trở về nhà, vốn dĩ định ngủ một giấc ngon lành để khôi phục sức lực, đợi ngày mai rồi mới nghĩ kế sách đối phó với nhóm người Trần Hùng.
Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện khủng bố thế này.
Nhìn thấy những thông tin liên quan đến lịch sử đen của bản thân trên điện thoại, cả người Lý Diệu Hương đều run cầm cập lên.
“Ai, mẹ kiếp đứa nào để lộ những tin tức này ra ngoài đấy.”
Lý Diệu Hương của lúc này đã hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của bản thân nữa, cô ta gắt gỏng cứ giống như một người phát bệnh tâm thần vậy, căn phòng ngủ vốn dĩ nguy nga lộng lẫy rất nhanh chóng đã bị cô ta đập phá tan nát.
“Dương Tinh Thần, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy hả?”
Lý Diệu Hương gọi điện thoại qua cho Dương Tinh Thần, trên thực tế thì lúc này Dương Tinh Thần còn ngơ ngác hơn cả Lý Diệu Hương, còn muốn nổi giận hơn cả Lý Diệu Hương.
“Cô hỏi tôi, mẹ kiếp tôi làm sao biết được?” Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gào hét của Dương Tinh Thần: “Lý Diệu Hương, nếu như muốn người ta không biết, trừ khi mình không làm, bắt đầu từ ngày mà cô ra mắt thì tôi đã cảnh cáo cô rồi, bây giờ cô là nhân vật của công chúng rồi, nhất cử nhất động đều phải chú ý, bởi vì cô đâu biết được khi nào mấy cái máy quay của phóng viên ngắm chuẩn vào cô đâu.”
“Hơn nữa, tôi cũng từng khuyên cô nên tém tém lại cái tính kiêu căng ngang ngược đó của cô lại rồi, nhưng mà đkm cô có nghe theo không? Bây giờ xảy ra chuyện thì có thể trách ai được?”
Lý Diệu Hương tức giận đến cả người đều run lên, gào thét: “Dương Tinh Thần, những thông tin xấu này là do phóng viên chụp đó hả?”
“Máy quay của phóng viên có thể quay xuống tận tầng hầm nhà anh à? Dương Tinh Thần, đừng có mà biết rõ còn giả vờ hồ đồ, anh với Dư Tấn Mạnh đã làm gì với tôi đừng nghĩ là tôi không biết.”
“Những thông tin xấu đó ngoại trừ anh và Dư Tấn Mạnh ra thì không còn người nào khác biết nữa, các người cũng độc ác lắm đó, vì lo lắng sau này tôi gả vào nhà họ Kiều rồi thì sẽ uy hiếp cho Tinh Tú các người nên các người mới nhanh như vậy mà đã không chịu ngồi yên rồi đúng không?”
Dương Tinh Thần ở đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó nói: “Chuyện này tôi thật sự không hề biết, lúc nãy tôi cũng gọi điện thoại qua cho Dư Tấn Mạnh rồi, nhưng mà vẫn luôn nằm trong trạng thái tắt máy, cũng không biết lão này rốt cuộc đang làm gì.”
“Có điều xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nghĩ chắc là ông ta đã sớm đi đến công ty rồi, chúng ta qua đó tìm ông ta đi.”
“Được."
Bình thường khi ra khỏi nhà thì Lý Diệu Hương đều sẽ trang điểm vô cùng xinh đẹp, nhưng hôm nay cô ta chỉ đơn giản rửa mặt rồi liền vội vàng chạy ra ngoài.
Cô ta và Dương Tinh Thần gặp mặt nhau ở trước cửa công ty Tinh Tú, hai người đã không còn kiểu bạn bè thân thiết như trước kia nữa.
Sau khi gặp mặt, bọn họ chỉ nhìn nhau một cái, không có bất kỳ giao lưu gì, sau đó liền tối sầm mặt mũi bước vào công ty.