Khuôn mặt Kiều Tiết Thanh vẫn giống như trước, không có bất kì vẻ mặt nào. Anh ta vẫn dùng lực cho đến khi toàn bộ lưỡi dao không còn có thể đâm vào trong lồng ngực của Lý Diệu Hương.
Máu tươi trong miệng Lý Diệu Hương trào ra phun lên trên người Kiều Tiết Thanh.
Kiều Tiết Thanh có bệnh ưa thích sạch sẽ, bình thường anh ta thậm chí không thể chịu được trên quần áo của mình có dính một chút bụi nào, huống chi còn là máu tươi dính trên người như lúc này.
Nhưng đây là máu của Lý Diệu Hương, là người phụ nữ anh ta từng yêu sâu đậm, thậm chí mãi cho đến bây giờ Kiều Tiết Thanh vẫn yêu Lý Diệu Hương sâu sắc.
Thậm chí là tháng sau bọn họ sẽ đính hôn.
Nhưng vào lúc này, Kiều Tiết Thanh lại thẳng tay giết người vợ chưa cưới của chính mình. Lúc anh ta đâm con dao găm vào ngực Lý Diệu Hương sau đó cắm vào trái tim cô ta, ngay cả mí mắt anh ta cũng không chớp.
"Tôi thật sự yêu cô, thật ra vào tuần trước tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà cha tôi đã giao cho tôi rồi."
"Nhưng tôi không hề về nước ngay mà là đi một chuyến tới Nam Phi, đặc biệt đặt làm thủ công cho cô một mặt trái tim kim cương xanh nước biển. Bởi vì cô thích đá quý cho nên tôi mới đặc biệt đến tận nơi sản xuất gia công tìm cho cô một viên như vậy."
Kiều Tiết Thanh vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một hộp đá quý tinh xảo.
Khi chiếc hộp mở ra, dường như ánh sáng xanh ngọc đang hé nở từ bên trong. Viên kim cương xanh tự nhiên có kích thước bằng móng tay chắc chắn có thể chiếm được trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này.
Kiều Tiết Thanh lấy chiếc nhẫn kim cương ra chậm rãi đeo lên tay Lý Diệu Hương.
"Vốn dĩ là định để ngày đính hôn của chúng ta mới tặng cho cô. Hiện giờ nhất định không đợi được đến ngày đó rồi."
Giờ phút này Lý Diệu Hương dường như đã quên đi sự đau đớn từ vết thương trên ngực truyền tới, cô ta dùng ánh sáng gom góp cuối cùng của mình nhìn lên chiếc nhẫn kim cương kia.
Nơi khóe mắt cô ta chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt. Giọt nước mắt này không phải là giả tạo mà thật sự phát ra tự tận đáy lòng.
Nếu như lúc cô ta vừa mới ra mắt đã quen biết Kiều Tiết Thanh thì tốt biết mấy!
Nếu như cô ta vẫn còn giữ gìn sự trinh trắng cho đến ngày hôm nay thì tốt biết mấy!
Nếu như ngay từ khi bắt đầu cô ta giống như Phùng Tuyết, bất kỳ chuyện gì đều dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình mà không phải bán đi thân thể này, như vậy có lẽ tốt biết bao!
Nếu như trời cao có thể để cho cô ta có cơ hội làm lại thì có lẽ tốt biết bao!
Nhưng sau khi mọi thứ đều đã có kết cục định sẵn, ai cũng không có cơ hội chọn lại lần thứ hai.
Cuối cùng Lý Diệu Hương vẫn mất hết sức lực ngã xuống bên trong vũng máu, mãi cho đến khi hô hấp dần mất đi, hai mắt cô ta vẫn nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi chiếc nhẫn kim cương đang đeo trên tay mình.
Khuôn mặt Kiều Tiết Thanh vẫn như cũ không nhìn ra một chút biểu cảm gì trên đó. Loại cảm giác này giống như vừa rồi anh ta chỉ giẫm chết một con kiến.
"Cậu chủ, bồn tắm trên lầu đã chuẩn bị xong nước ấm và rải cánh hoa. Hiện giờ cậu có thể đi tắm rửa thay quần áo rồi."
Người giúp việc đi theo Kiều Tiết Thanh đã nhiều năm cung kính đi về phía bên này, vô cùng cẩn thận nói.
"Xử lý cô ta đi. Vừa hay đám hoa cỏ bên trong lán hoa kia đang thiếu một chút phân bón."
"Vâng thưa cậu chủ."
Kiều Tiết Thanh từng bước lên lầu, vừa đi vừa cởi quần áo đang mặc trên người mình ra, mà bên cạnh là một người giúp việc khác một đường đi theo nhận đống quần áo kia trong tay, sợ quần áo mà rơi xuống đất thì vết máu sẽ làm bẩn sàn nhà.
Giống như vừa nãy khi anh ta bước ra khỏi lán hoa, dường như Kiều Tiết Thanh đang lẩm bẩm một mình, lại hình như đang nói chuyện với người giúp việc bên cạnh.