Từ buổi sáng bọn họ chơi với nhau đến hơn hai giờ chiều, sau khi trở về, bọn họ lại cùng nhau đi siêu thị, mua một đống rau lớn, vào buổi tối Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân tự mình xuống bếp, làm một bàn lớn thức ăn ngon cho Lâm Thanh Thảo.
Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân thực sự là quá lo lắng, dù sao thì Lâm Thanh Thảo cũng khác với những đứa trẻ khác.
Nếu đổi là những đứa trẻ khác khi nhìn thấy cha mẹ bận rộn như vậy, không thể ở cùng với mình thì chúng nhất định sẽ phàn nàn, chắc chắn sẽ có nhiều tâm sự riêng.
Nhưng mà Lâm Thanh Thảo thì cũng không có quá nhiều những tâm sự riêng như vậy, cô bé so với những người bạn cùng trang lứa khác thì hiểu chuyện hơn rất nhiều, điều này cũng có liên quan đến những việc mà cô bé đã phải trải qua.
Cho nên, vào ngày hôm qua khi Lâm Thanh Thảo từ Giang Thành bên kia trở về, bởi vì lúc trước bé không có quá nhiều thời gian gặp mặt cha mẹ cho nên trong lúc ban đầu còn có chút lạnh nhạt, nhưng rất nhanh loại lạnh nhạt này cũng không còn, hôm nay cô bé lại giống như lúc trước trở nên thân thiết với Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng.
Lâm Thanh Thảo rất muốn đi học ngay cho nên Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đặc biệt đi mua cặp sách và các loại sách vở đồ dùng học tập cho bé.
Mặc dù những loại đồ dùng này đều là đồ bình thường nhưng mà Lâm Ngọc Ngân lại coi tất cả chúng như là những bảo bối, trên đường trở về nhà bé vẫn không ngừng díu dít.
Trong đầu của một đứa trẻ luôn chứa mười vạn câu hỏi vì sao.
Ví dụ như bọn nhỏ vẫn luôn muốn hỏi vì sao con người lại đứng thằng đi bằng hai chân mà những con chó và con mèo nhỏ lại nằm sấp để đi.
Vì sao mặt trời và mặt trăng lại không thể cùng xuất hiện một lúc trên bầu trời?
Hoặc là vì sao muốn sinh em trai thì nhất định phải để cho cha và mẹ cùng một chỗ, tại sao thời điểm cha mẹ muốn sinh em trai thì Thanh Thảo không thể ở bên cạnh?
Vì sao mà mẹ lại không mau chóng sinh một em trai cho Thanh Thảo? Đến cuối cùng thì con phải đợi bao nhiêu ngày nữa?
Ngay ở những câu hỏi đầu thì Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng còn có thể giải thích được cho Lâm Thanh Thảo nhưng mà dần dần về sau cả hai người Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng lại có cảm giác như chính mình bị lạc vào những câu hỏi của cô bé.
Sau một chuyến đi Giang Thành trở về, cô nhóc này giống như luôn luôn muốn có em trai, việc này giống như việc những đứa trẻ khác muốn đòi cha mẹ mình của cho một món đồ chơi mình rất thích.
Trần Hùng một tay bế Lâm Thanh Thảo lên, sau đó cười đáp: “Việc con muốn có em trai, không phải nói sinh là có thể sinh ngay, việc này phải có thời gian.”
“Vì sao vậy cha?” Lâm Thanh Thảo mở một đôi mắt to sáng như một ngôi sao, ngây thơ nhìn và Trần Hùng hỏi.
Trong lúc nhất thời Trần Hùng cảm thấy mình như gặp vấn đề nan giải, vấn đề này thì trả lời như thế nào bây giờ?
Ở bên cạnh, Lâm Ngọc Ngân thì cười như được mùa, nói ra: “Bởi vì mấy ngày hôm nay cha của con bị tiêu chảy, khi nào bụng của cha con không bị đau nữa, trở về hoạt động bình thường thì cha sẽ sinh cho con một đứa em trai.”
“Nhưng mà chị gái nhỏ nói muốn sinh em trai thì chỉ có mẹ mới sinh được thôi.”Lâm Thanh Thảo tiếp tục ngây thơ hỏi.
“Mấy ngày hôm nay mẹ của con cũng bị tiêu chảy.”
Một nhà ba người cười cười nói nói, cầm theo một túi rau lớn đi về nhà.
Sau khi về đến nhà thì Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng chuẩn bị xuống bếp muốn chuẩn bị cho Lâm Thanh Thảo một bữa ăn thịnh soạn.
Nhưng mà ngay lúc đó điện thoại của Trần Hùng đổ chuông.
Người gọi điện đến chính là Trương Văn Long, anh nhấn nút nghe điện thoại, giọng nói có chút không vui.
Bởi vì bình thường ông ta sẽ không gọi điện đến cho Trần Hùng, ông ta rất có năng lực, hầu như tất cả mọi chuyện ông ta đều có năng lực tự giải quyết.
Mà một khi ông ta gọi tới, thì chính xác là việc đó Trương Văn Long không có cách nào có thể tự mình giải quyết việc này.
“Có chuyện gì vậy?”
“Trần Hùng, bây giờ anh có thời gian rảnh không, mau tranh thủ thời gian đến Đại Hưng Thịnh bên này đi, ở đây gặp chuyện rắc rối rồi.”
Trần Hùng nhướng mày, nói: “Hiện tại tôi không có thời gian, Đại Hưng Thịnh có thể xảy ra chuyện gì được chứ, tự ông giải quyết xong là được, không cần phải làm phiền đến tôi.”