Nói đến đây, Kiều Tiết Thanh lại một lần nữa nhìn về phía bầu trời xa xa kia, lúc này mặt trời đã hoàn toàn bị nuốt chửng bởi chân trời phía tây, cả bầu trời dần dần tối đen lại.
"Bàn cờ lớn ở tỉnh Tam Giang này đã được tôi bố trí từ rất lâu rồi, lần này đã đến lúc khởi động toàn bộ lên, hy vọng một quân cờ ở nhà họ Viễn này là nước cờ sống của tôi, mà không phải điểm chết ở nơi đó."
Bên kia, Kiều Tiết Dũng vẫn đang nhặt bóng trên khắp sân golf, trên người cậu ta tràn ngập cảm giác đau đớn nóng rát, thậm chí có máu đã nhuộm đỏ ra chiếc áo sơ mi trắng của cậu ta.
Nhìn Kiều Tiết Dũng đang đau đớn không chịu nổi bên kia, một tia tà ác cứ chậm chạp bám lại trên gương mặt Kiều Tiết Thanh rất lâu không tan đi.
Anh ta quay lại và nhìn về phía một số vệ sĩ đang đứng bên cạnh và nói: "Chờ khi nó nhặt sạch hết tất cả những quả bóng golf trên sân, mới được cho phép nó rời đi."
"Vâng, thưa cậu chủ!"
Màn đêm buông xuống, bên trong biệt thự của nhà họ Viễn.
Trong sân mà Ngụy Tuấn ở, ông ta vẫn như thường lệ, bao ngày như một ngày, từ ban ngày đến đêm khuya, mỗi ngày đều làm theo như lời Trần Hùng nói, không ngừng tập chém kiếm Thiên Long trên tay mình.
Chỉ có điều, hiện tại tốc độ chém kiếm của Ngụy Tuấn cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng chậm.
Mà Viễn Trọng Chi hầu như mỗi buổi sáng và buổi tối đều đến đây một chuyến, trong lòng ông ấy vô cùng lo lắng cho Ngụy Tuấn.
Chỉ có điều nhìn trạng thái của Ngụy Tuấn bây giờ, rõ ràng bài kiếm mà Trần Hùng dạy cho ông ta đóng một vai trò rất lớn.
"Tốc độ chém của ông, càng ngày càng chậm."
Cho dù Viễn Trọng Chi chỉ là người ngoài nghề, cũng nhận ra được điểm này, cho nên ông ấy mới nhịn không được mà hỏi.
"Chậm, cho nên mới nhanh."
Ngụy Tuấn đáp lại một tiếng, sau đó dừng động tác trên tay lại: "Lúc đó Trần Hùng đã nói với tôi, tới khi tôi chém được mười lăm nghìn nhát một ngày, nếu trong đầu vẫn còn đầy hình ảnh của Kiếm Si, thì hãy đi tới Hang Sói tìm cậu ấy.”
"Chỉ có điều bây giờ xem ra, ngay từ đầu cậu ấy cũng đã không có ý định cho tôi vào Hang Sói rồi."
Viễn Trọng Chi ngẩn ra, nói: "Chẳng lẽ bây giờ trong đầu ông, vẫn không xóa đi được bóng dáng của Kiếm Si?”
"Không, đối với tôi bây giờ Kiếm Si đã không còn quan trọng nữa, bởi vì cho dù ông ta còn sống, cũng không thể nào làm đối thủ của tôi được nữa."
"Ý tôi là, ngay từ đầu Trần Hùng đã biết, vĩnh viễn tôi cũng không thể nào một ngày chém được tới mười lăm nghìn nhát, như ông cũng thấy đó, tốc độ chém của tôi càng ngày càng chậm lại."
Vừa dứt lời, Viễn Trọng Chi đâm kiếm Thiên Long trong tay xuống mặt đất, toàn bộ lưỡi kiếm nhất thời cắm sâu xuống không chỉ một ngón tay mà thôi, giống như đang găm sâu vào mặt đất vậy.
"Tôi vẫn nhớ trung thu hàng năm, ông đều phải cùng Tần Tuệ đi về quê quán ở nông thôn để tế tổ, vài ngày nữa, là Trung thu rồi nhỉ."
"Ừm." Viễn Trọng Chi gật đầu nói: "Còn ba ngày nữa, năm nay, ông có đi với chúng tôi không?”
"Không đi được." Ngụy Tuấn cười nói: "Sau này sợ là một khoảng thời gian rất dài nữa, tôi sẽ không dễ dàng rời khỏi sân này.”
Viễn Trọng Chi hơi gật đầu, nói: "Khó có khi ông lại tìm được mục tiêu một lần nữa, có thể hiểu được, cây kiếm này chính là cô vợ của ông luôn rồi nhỉ, vậy tôi có thể nói ông như vậy là trọng sắc khinh bạn được chưa?”
"Ha ha ha."
Ngụy Tuấn cười ha ha, rút kiếm ra khỏi mặt đất một lần nữa: "Nói đến trọng sắc khinh bạn, Viễn Trọng Chi ông còn phải là tiền bối của tôi luôn ấy chứ, chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, Tần Tuệ có thể gặp được người đàn ông tốt như ông, cũng coi như là cái phúc của bà ấy.”
Nhưng mà, trên mặt Viễn Trọng Chi lại hiện lên một chút ảm đạm, nói: "Ông biết bối cảnh của A Tuệ mà, cô ấy bằng lòng gả cho tôi, đó mới là cái phúc cả đời này của Viễn Trọng Chi tôi.”
"Ha ha, vậy cũng đúng."