Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác với khuôn mặt đỏ ửng của Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng không nhịn được mà bật cười lớn.
“Anh dám trêu em!”
Lâm Ngọc Ngân giả vờ tức giận, giơ tay đánh đập lên người Trần Hùng, cô đập rất nhẹ, giống như là đánh yêu làm nũng vậy.
“Em dám đánh chồng em à?”
“Định bật lại nóc rồi phải không?”
Trần Hùng dừng xe lại bên đường, bắt lấy tay của Lâm Ngọc Ngân.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vô thức, Trần Hùng đưa miệng tiến về phía Lâm Ngọc Ngân.
Một tiếng “Xoẹt” vang lên, giống như có một lường điện chạy khắp cơ thể Lâm Ngọc Ngân.
Cô vội vàng rút tay về, sau đó ngồi ngay ngắn trên ghế phụ lái, hai chân thẳng tắp, ngực nhấp nhô kịch liệt.
Trái tim đang đập “Thình thịch” điên cuồng đó cũng sắp nhảy lên đến cổ rồi. Trần Hùng mỉm cười, không hề để ý đến kiểu kháng cự này của Lâm Ngọc Ngân.
“Công ty mới của chúng ta tên là Ngọc Thanh!”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân hơi sửng sốt, cô quay đầu qua, nhìn Trần Hùng: “Ngọc Thanh?”
“Ừ.”
Trần Hùng gật mạnh đầu, thật ra cái tên này anh đã sớm nghĩ xong từ lâu rồi.
“May mặc Ngọc Thanh.”
“Tập đoàn Ngọc Thanh.”
“Ngọc Thanh cũng giống như ngọc xanh.”
“Giống như ngọc Lục Bảo được mệnh danh là Nữ hoàng của các loại đá quý, sánh ngang với kim cương, ruby, cũng giống như em.”
Khoảnh khắc này, Lâm Ngọc Ngân có chút rưng rưng.
Ngụ ý tượng trưng chỉ là bề nổi.
Điều quan trọng là trong cái tên này mang theo một chữ trong tên của cô và Lâm Thanh Thảo.
Trong lòng Trần Hùng, Ngọc Thanh chính là tất cả.
Ba ngày sau, Tập đoàn Ngọc Thanh chính thức thành lập.
Đồng thời, Lâm Ngọc Ngân cũng lấy danh nghĩa Chủ tịch Tập đoàn Ngọc Thanh, gửi thiệp mời đến các lãnh đạo của các xưởng may mặc khác.
Tập đoàn Ngọc Thanh sẽ tổ chức nghi thức cắt băng khánh thành ở khu xưởng may, đồng thời chuẩn bị đại tiệc, hy vọng đến lúc đó các vị lãnh đạo có thể đến tham gia! Lúc này, trong phòng khách ở biệt thự của nhà họ Lâm.
Lâm Danh Sơn cầm tấm thiệp đó trong tay, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ông ta không ngờ Lâm Ngọc Ngân lại thật sự mở công ty mới. Chuyện này đối với Tập đoàn Hiển Lâm mà nói thì không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Con đĩ Lâm Ngọc Ngân này. Đây là cố ý huênh hoang trước mặt chúng ta sao?” Giọng nói kỳ lạ của Lâm Tú Minh lại lần nữa vang lên. Đồng thời. trong giọng nói đó còn mang theo sự phẫn nộ sâu sắc.
“Thứ ăn cháo đá bát, ăn cây táo rào cây sung này. Đây là cố ý mở công ty đối đầu với chúng ta mà.”
“Sớm biết cô ta là loại người thế này, thì sáu năm trước nên đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lâm rồi.”
Những người trong nhà họ Lâm khác cũng rất tức giận. Quả thật sự thành lập của Tập đoàn Ngọc Thanh khiến bọn họ đều cảm thấy một sự uy hiếp cùng cực.
“Thật không ngờ, Lâm Ngọc Ngân đó lại sẽ trở thành thế này.”
Những trưởng bối như Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung cũng đều nghiến răng nghiến lợi.
“Lại dám gửi thiệp mời cho chúng ta.
Thật muốn một tát cho cô ta một cái!”
Lâm Danh Sơn bị tiếng ồn ở phòng khách làm cho đau đầu, mắng: “Câm mồm vào hết cho tôi”
Sau đó, ông ta liền giương tấm thiệp mời trong tay lên, nói: “Ngày Tập đoàn Ngọc Thanh thành lập, tôi chắc chắn sẽ không đi, ai trong mấy người đi?”
Không có bất kỳ ai trả lời. Bởi vì những người có mặt, không ai bằng lòng đến chúc mừng, giúp đỡ Lâm Ngọc Ngân.