Viễn Trọng Chi hơi nheo mắt, nói: "Anh Văn có chuyện thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng."
"Được.”
Hồ Mạc Văn gật đầu, nói: "Hiện nay ở phía nam, nhà họ Kiều chúng tôi tuy chỉ chiếm được tỉnh Trung Nhã nhưng dù là thực lực hay khả năng đều có thể gọi là gia tộc quyền thế vùng phía nam. Không rõ anh Chi thấy nhà họ Viên của anh so với nhà họ Kiều của ông chủ tôi thì thế nào?
Viễn Trọng Chi cười ha ha, đáp lời: "Nhà họ Kiều thế lớn, đừng nói là nhà họ Viên chúng tôi, dù bây giờ có gia tộc nắm giữ được tỉnh Tam Giang thì cũng không thể so sánh với nhà họ Kiều được."
Lời này của Viễn Trọng Chi tuyệt đối không phải chỉ là khen vùi mà trên thực tế, nhà họ Kiều thật sự có thực lực như Viễn Trọng Chi nói.
Hồ Mạc Văn gật đầu cười, nói: "Anh Trọng Chi, bây giờ nhà họ Kiều chúng tôi mời anh kết minh, sau đó, nhà họ Kiều chúng tôi sẽ giúp anh leo lên ngôi vua của tỉnh Tam Giang. Anh thấy thế nào?"
Viễn Trọng Chi hơi nheo mắt: "Điều kiện là gì?”
Hồ Mạc Văn đáp lại: "Nếu nhà họ Kiều chúng tôi giúp anh leo lên ngôi bá chủ của tỉnh Tam Giang thì sau này, Tam Giang của các anh sẽ nghe theo lời của nhà họ Kiều chúng tôi, như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy. Thế nhưng anh Chi cứ yên tâm, đây chỉ là trên danh nghĩa thôi. Chúng tôi có thể đảm bảo rằng đến lúc đó, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đường đột nhúng tay vào tài sản và chuyện kinh doanh của nhà họ Viên các anh ở Tam Giang đâu."
"Ý của anh là muốn để nhà họ Viên chúng tôi trở thành gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Viên các anh sao?"
"Tôi cũng nói rồi, đây chỉ là trên danh nghĩa thôi. Chỉ cần anh Trọng Chi đồng ý, nhiều nhất là trong vòng một tháng, chúng tôi cam đoan sẽ giúp các anh leo lên nắm giữ Tam Giang. Còn đến lúc đó, nhà họ Kiều chúng tôi có Tam Giang là vùng phụ thuộc, mở rộng được bản đồ, thì tất nhiên chúng tôi sẽ có cơ hội đi vào nhóm gia tộc quyền thế ở phía nam. Việc hợp tác này, chúng ta đều cùng có lợi, chứ không ai thua thiệt cả."
Viễn Trọng Chi chống cằm, ra vẻ suy tính rồi ông gật đầu, nói: "Nếu nói thế thì nhà họ Viên chúng tôi có vẻ còn được lợi nhiều hơn."
"Không sai.”
Viễn Trọng Chi cười mà lắc đầu, nói: "Trên đời này không có bữa trưa miễn phí. Quả thật Viễn Trọng Chi tôi bây giờ già rồi, đúng thực là có ý nghĩ muốn leo lên đỉnh Tam Giang để quan sát toàn bộ phong cảnh Tam Giang một phen."
"Nếu sau lưng tôi lại được nhà họ Kiều các anh trợ giúp, thì chuyện đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, tôi không tin nhà họ Kiều các anh lại không có yêu cầu khác.”
Nói đến đây, Viễn Trọng Chi quay đầu, đầy thâm ý nhìn Hồ Mạc Văn ở bên, nói: "Anh Văn cứ nói cho rõ rõ ràng ràng đi, còn có yêu cầu gì thì cứ nói cho tôi nghe một chút."
Hồ Mạc Văn cũng cười, nói: "Thế thì, đích thực là có chút chuyện nhỏ.”
"A? Chuyện gì vậy?”
"Thành phố Bình Minh có một người tên là Trần Hùng, chắc anh Chi có nghe nói qua rồi chứ?"
"Trần Hùng?" nhắc tới hai chữ này, trên mặt Viễn Trọng Chi hiện vẻ vô cùng kinh ngạc. Ông không biết vì sao Trần Hùng lại đột nhiên có quan hệ với nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã.
Nhìn thấy sắc mặt Viễn Trọng Chi thay đổi như vậy, Hồ Mạc Văn liền nói: "Nhìn phản ứng này của anh Trọng Chi thì chắc chắn là có quen Trần Hùng. Hơn nữa, tôi đoán là mối quan hệ giữa anh Trọng Chi và Trần Hùng cũng không phải chỉ hời hợt."
Viễn Trọng Chi cười ha hả, nói: "Chuyện này chắc trước khi anh Văn tới đây cũng hỏi thăm rõ ràng rồi, sao còn phải hỏi chứ?"
"Nói một chút xem nhà họ Kiều sau lưng anh Văn có chuyện gì liên quan đến Trần Hùng?"
Hồ Mạc Văn nâng ly trà bên cạnh lên nhấp một ngụm rồi chỉnh lý suy nghĩ một chút rồi kể hoàn chỉnh, rõ ràng chuyện Trần Hùng và Tinh Tú cùng nhà họ Kiều cho Viên Trọng Chi một lần.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Viễn Trọng Chi đã hoàn toàn sạm lại.
"Như thế, ý của nhà họ Kiều là?"
Hồ Mạc Văn cười đáp: "Rất đơn giản, sở dĩ Trần Hùng điên cuồng như vậy là vì bên cạnh anh ta có một tên ăn mày rất lợi hại. Tuy nhiên, tôi cho rằng, Đao Cuồng Ngụy Tuấn của gia tộc anh Văn cũng không yếu."
"Chỉ cần anh Văn bằng lòng trợ giúp nhà họ Kiều chúng tôi tiêu diệt tên Trần Hùng kia thì chúng ta sẽ có thể hợp tác, cùng mưu đồ chuyện đại sự ở Tam Giang."
"Để tôi đi tiêu diệt Trần Hùng sao?"
Viễn Trọng Chi như thể nghe được câu chuyện tiếu lâm hài hước nhất trong năm, ông thậm chí còn không nhịn được, bật cười tại chỗ.
"Anh Văn không muốn sao?”