Một quyền này của Nhím dường như đều bắn nổ cả không khí. Tay cao thủ nhà họ Viên thấy tình thế không đúng, vội vàng dùng hai cánh tay ngăn cản trước ngực.
Uỳnh!
Cái loại cảm giác này, giống như có một con lợn rừng điên thành niên đánh về phía tay cao thủ này của nhà họ Viên vậy. Sau đó, cả người anh ta đều bắn ra ngoài, trực tiếp bay đến bảy, tám mét.
Trong nháy mắt chạm đất, hai cánh tay của tay cao thủ nhà họ Viên này trực tiếp bị đánh gãy hết xương, mất đi sức chiến đấu.
"Lên cho tôi, người nơi này, không chừa một mống.”
Biểu tình trên khuôn mặt Nhím càng trở nên dữ tợn hơn, chỉ thấy anh ta vẫy hai tay một cái, hơn mười tên cao thủ của nhà họ Kiều ở phía sau đều như lang như hổ nhào về phía đối diện. Song phương nhất thời rơi vào một trận đại chiến.
"Đồ bỏ đi, tất cả đều là đồ bỏ đi."
"Chỉ với đám đồ bỏ đi các người mà cũng dám cản đường ông Trư của các ngươi, ha ha, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Nhím một đường lao về phía trước, đến mức hoàn toàn có thể dùng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi để hình dung.
Những cao thủ nhà họ Viên này đều là thể loại lấy một địch mười, thậm chí là hai mươi. Thế nhưng, họ ở trước mặt Nhím lại giống như bé con ba tuổi, căn bản không hề có bất kỳ sức đánh trả nào.
Chỉ thấy anh ta bắt lấy một cao thủ của nhà họ Viên, thuận tay vung lên, liền trực tiếp quẳng gã cao thủ nhà họ Viên này bay ra.
Nắm tay đối phương nện lên người hắn giống như đập vào bông mềm, lực lượng đánh ra bị cái thân thịt béo kia làm suy giảm đến hơn phân nửa, Nhím thậm chí còn không cảm giác được chút đau đớn nào.
"Rác rưởi.”
Nhím bắt lại nắm tay của gã cao thủ nhà họ Viên kia, cái tay còn lại thì đấm ra một quyền, đập lên mặt đối phương.
Xoạt xoạt một cái, toàn bộ ngũ quan của đối phương đều bị anh ta đập sập xuống. Lại một cước đá ra, khiến tay cao thủ nhà họ Viên kia bay ra vài mét.
Lúc này, ở bên trong nhà, mấy người Viễn Trọng Chi đã nghe thấy động tĩnh phía ngoài.
Sắc mặt mỗi người đều trở nên nghiêm túc, tuy nhiên cũng không có ai hoảng loạn, dù là Viên Quân Dao cũng vững như bàn thạch.
"Là người nhà họ Kiều. Xế chiều hôm nay, Trần Hùng đã gọi điện thoại tới cho tôi rồi. Lần trước tôi cự tuyệt người nhà họ Kiều, hiện tại đối phương phái người tới đối phó chúng ta." Viễn Trọng Chi giải thích.
"Có thể đối phó được không?" Phương Anh hỏi.
"Tôi cho là có thể đối phó được thế nhưng nhìn thế này thì có vẻ tình huống trước mắt cũng không được lạc quan cho lắm." Viễn Trọng Chi nói rồi nhìn về phía Phương Anh và Viên Quân Dao, nói: "Trần Hùng đã dẫn người tới, chắc rất nhanh thôi sẽ có thể đến đây. Hai mẹ con cứ lên trên tầng tránh đi một chút đã, lát nữa có thể sẽ rất máu me, phụ nữ tốt nhất là đừng tham gia vào việc này."
Phương Anh và Viên Quân Dao rất nghe lời mà gật đầu. Hai người vừa định đứng lên thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười ha hả.
Hai tay cao thủ của nhà họ Viên bay ngược vào phía bên trong sân, ngã mạnh xuống đất. Ngoài cửa, Nhím với thân hình mập mạp đã bước tới: "Viễn Trọng Chi, cho ông thể diện mà ông lại còn không cần. Ngày hôm nay, Nhím tôi sẽ khiến cả nhà ông đều chết ở chỗ này."
Mạnh Hùng và Đao Kiệt đều đứng lên trước tiên, chắn trước mặt một nhà ba người của Viễn Trọng Chi.
"Cút ra ngoài.”
Giọng nói của Mạnh Hùng như chuông đồng, hướng về phía Nhím rống lên một tiếng. Là người lãnh đạo trong hộ viện của nhà họ Viên, dù thực lực hay khí thế của Mạnh Hùng đều là đứng hàng đầu.
"Ha, nơi này vậy mà còn có một cao thủ đấy, vừa hay để ông đây luyện tay một chút."
"Phía tỉnh Trung Nhã bên kia, mười hai con giáp của nhà họ Kiều chúng ta đã vô địch rồi, thật lâu không được đánh một trận vui vui sướng sướng."
Vừa dứt lời, Nhím trực tiếp đặt tất cả lực chú ý của mình lên người Mạnh Hùng, sau đó nắm chặt nắm tay, vọt tới phía Mạnh Hùng.
Mạnh Hùng gầm nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt, gân xanh trên cánh tay nổi lên rần rần, tràn đầy lực lượng.
Hai người gần như ra quyền cùng một lúc, va chạm ở giữa không trung.
Oành…