"Thẩm Đại Lực, con lợn này sẽ giao cho cậu. Nếu hôm nay cậu không thể đánh chết anh ta, thì sau này cũng không cần quay trở lại Hang Sói nữa."
Trần Hùng ra lệnh rồi ngồi xuống bàn đá đằng kia, trên bàn vẫn còn mấy cái bánh trung thu, anh cắn một miếng: "Nhân thập cẩm à, tôi thích vị này nhất."
Sau đó, anh ta nhìn về phía Lưu Trọng, Khôi Huy Thiệu cùng những người khác và nói: "Các anh đi giải quyết những người còn lại bên ngoài kia đi, sau đó vào đây ăn bánh trung thu."
Sau khi phân công xong, Trần Hùng cười và cắn thêm một miếng bánh trung thu rồi nói: "Đêm nay trăng tròn thật."
“Uhm, khá tròn đó.” Lúc này, Viễn Trọng Chi cũng với tay lấy một cái bánh trung thu: “Trung thu vui vẻ.”
Phía bên kia, trận chiến giữa Thẩm Đại Lực và Nhím cũng bắt đầu trở nên căng thẳng và gay cấn.
Cả hai đều là những nhân vật nặng ký, khi đánh nhau họ thật sự chẳng cần quá nhiều động tác hoa tay múa chân, mà chỉ cần đứng yên tại chỗ sử dụng nội lực.
Đến sau cùng, Thẩm Đại Lực dùng sức đấm thật mạnh về phía Nhím, Nhím cũng không vừa, cũng kịp đấm lại Thẩm Đại Lực một cú mạnh không kém, sau đó Thẩm Đại Lực lại bồi cho Nhím thêm một cú nữa.
Điều này hoàn toàn có thể so sánh được khả năng chống đỡ và sự chiến đấu bền bỉ của cơ thể mỗi người, lúc này cả hai người đều sưng tấy phần mũi, chỉ có thể bằng sự dẻo dai của bản thân, liên tục tung cú đấm về phía đối phương.
Cả hai bên đều tung hàng tá cú đấm vào người của nhau, điều thú vị là cả hai đều có khả năng phòng ngự và chống đỡ cực kỳ mạnh mẽ.
Nhím dựa vào thân hình mập mạp của anh ta, còn Thẩm Đại Lực lại dựa vào cơ bắp chắc khỏe của mình.
Sự thật đã chứng minh rằng dù lớp mỡ này có dày đến đâu thì nó vẫn không thể khỏe được như những múi cơ kia.
Vào thời khắc quyết định của cuộc chiến, Thẩm Đại Lực đã tung ra một cú đấm mạnh, có thể làm cho các cơ quan nội tạng của Nhím phải nhận một lực tấn công cực kỳ mạnh mẽ.
Trái lại, nắm đấm của Nhím càng ngày càng yếu, cuối cùng không còn có thể gây hại cho Thẩm Đại Lực nữa.
"Trò chơi kết thúc rồi."
Trần Đại Lưc gầm lên một tiếng, và tung cú đấm cuối cùng vào ngực Nhím.
Với một âm thanh như bị bóp nghẹt, Nhím lùi về phía sau mấy bước, ổn định cơ thể, cố gắng khống chế bản thân để đứng vững, nhưng cuối cùng vẫn không thể chịu được cú đánh quá mạnh, và một tiếng rầm vang lên, rồi Nhím ngã sóng soài trên mặt đất.
Sau cú ngã lần này, Nhím không bao giờ có thể đứng dậy được nữa.
Toàn bộ cơ quan nội tạng của anh ta hầu như đều bị chấn thương sau cú đấm quá mạnh của Thẩm Đại Lực, và thất khiếu của anh ta chảy máu dẫn đến cái chết.
Lúc này, Lưu Trọng và những người khác cũng đã thu dọn xong chiến trường bên ngoài, nhưng lại xảy ra một chút vấn đề nhỏ.
“Anh Hùng, vừa rồi có người của nhà họ Kiểu giả vờ chết và tranh thủ lúc chúng tôi đi vào đã bỏ trốn, chúng ta có cần đuổi theo anh ta không?”
"Ha ha."
Trần Hùng cười lạnh nhạt nói: "Tôi còn sợ không có ai chạy thoát đó chứ, cho nên không cần phải đuổi theo đâu. Đây là tin tức tốt, sao anh lại phải căng thẳng như vậy?"
"Cho dù hôm nay không có ai chạy thoát, chúng ta cũng phải tìm cách cứu một người và để anh ta trở về."
Lưu Trọng vẫn không lý giải được vì sao phải làm vậy, nên cơ bản là anh ấy hoàn toàn không hiểu mục đích của Trần Hùng là gì.
Đến bây giờ, mọi thành viên trong Hang Sói đều chìm trong sự tĩnh lặng của sự vượt bậc về sức mạnh. Điều họ tin là nắm đấm có thể quyết định tất cả, và họ đã rất ít khi phải sử dụng đến bộ não của mình nữa.
Vì vậy, họ không hiểu ý về Trần Hùng là chuyện bình thường.
Chỉ có Trần Hùng và Viễn Trọng Chi cùng nhau cười, cả hai con người này xem như đã thành tinh rồi.
Trần Hùng ra hiệu với Thẩm Đại Lực và những người khác nói: "Dọn dẹp đi, nhân tiện nhấc con lợn béo kia lên xe, đem nó ra lò hỏa thiêu đi, sau khi xong xuôi hết thì tất cả quay lại đây cùng ăn bánh trung thu. "
Bà Phương Anh đứng ở một bên nói: "Em đi làm thêm vài món ăn, dù sao nhà vẫn còn chút thực phẩm và rượu. Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đón Tết Trung Thu nhé."