Phương Anh đứng dậy xoay người đi vào trong bếp, còn Viễn Quân Dao ngoan ngoãn ngồi chữa trị vết thương cho Đao Kiệt và Mạnh Hùng, những cao thủ khác của nhà họ Viễn cũng đều có chút thương vong.
Viễn Trọng Chi đã liên hệ người từ tỉnh thành về đây để xử lý.
Những người như Viễn Trọng Chi đã sống với máu và dao kiếm nhiều năm như vậy, đừng nói là ông ta, ngay cả Phương Anh hay thậm chí là Viễn Quân Dao, từ lâu họ đều đã quen với những cảnh tượng như vậy.
Ăn uống giữa những thi thể người chết không còn là vấn đề ghê gớm nữa.
Chẳng mấy chốc, bà Phương Anh bưng thức ăn ra, đồng thời mở một bình rượu cao cấp, số người khoảng hơn hai bàn tiệc bắt đầu cùng nhau ăn uống.
"Cậu Hùng này, tôi mời cậu một ly. Đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu mà cậu đã cứu cả gia đình chúng tôi."
Viễn Trọng Chi nâng ly và bày tỏ lòng biết ơn với Trần Hùng từ tận đáy lòng.
Trần Hùng chỉ cười cười rồi nói: "Hai người khách sáo quá, thật ra vấn đề này là do tôi đã gây ra. Nếu không phải vì cháu, chú Viễn chắc chắn sẽ không vướng phải chuyện phiền phức với nhà họ Kiều như vậy."
"Không phải, cho dù không có sự xuất hiện của cháu thì nhà họ Kiều cũng nhất định sẽ đến kiếm chuyện với nhà họ Viễn."
Viễn Trọng Chi uống gần hết rượu và nói: "Nhà họ Kiều là gia tộc lớn nhất tỉnh Trung Nhã, kinh tế lẫn thực lực đều rất mạnh, hoàn toàn có thể xếp vào hàng giàu có của miền Nam."
"Tuy nhiên, nhà họ Kiều chỉ hoạt động kinh doanh chủ yếu ở tỉnh Trung Nhã, các ngành kinh tế đều không thể mở rộng phát triển ra bên ngoài. Vì vậy, gia tộc này dù có thế lực mạnh mẽ đến đâu nhưng vẫn không thể nằm trong số những gia tộc giàu có bậc nhất của miền Nam."
"Vì vậy, những năm qua, nhà họ Kiều đã nghĩ đến việc mở rộng ra bên ngoài. Họ đã nhắm đến thị trường toàn miền Nam, tỉnh Tam Giang của chúng tôi có thể coi là tỉnh hỗn loạn nhất, mấy năm nay, Nam Bắc lưỡng Giang hạn chế lẫn nhau, điều này đã dẫn đến thực tế là không có một Vương chủ Tam Giang có khả năng thống trị Tam Giang."
"Vì vậy nhà họ Kiều từ lâu đã có ý định với Tam Giang rồi. Nếu suy đoán của chú là đúng, có hơn một chục thành phố cấp tỉnh ở Tam Giang, hiện nay ít nhất một nửa số thành phố cấp tỉnh đã trở thành tay sai của nhà họ Kiều."
Lông mày Trần Hùng khẽ cau lại: "Cho nên, chuyện lần này giữa cháu và ngôi sao Lý Diệu Hương chỉ có thể coi là ngòi kích nổ?"
“Đúng vậy.” Viễn Trọng Chi gật đầu nói: “Cho dù không có ngòi kích nổ này, nhà họ Kiều cũng không nhịn được bao lâu nữa, vì vậy trận chiến giữa nhà họ Kiều và nhà họ Viễn chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Trần Hùng uống hết rượu của mình và nói: "Vậy chú Viễn dự định làm gì tiếp theo?"
Viễn Trọng Chi cười nói: "Chuyện muốn đến thì sẽ đến thôi, nhà họ Kiều tuy rằng rất có thực lực, nhưng nhà họ Viễn cũng không phải loại dễ bắt nạt, nếu chúng dám thò tay qua để động vào Tam Giang này, thì chú cũng sẽ chặt đứt tay của bọn chúng."
"Hùng à, trước đây chú đã từng nói cho cháu biết về chuyện liên quan đến Tam Giang Vương, ngày lên tới đỉnh Tam Giang không còn xa nữa."
Trần Hùng mỉm cười, nhìn Viễn Trọng Chi đầy ẩn ý và cười nói: "Chỉ cần vị trí Tam Giang Vương không để cho cháu làm thì chú muốn nói chuyện gì cũng được."
"Cháu…”
Viễn Trọng Chi cười cười, chỉ vào Trần Hùng, hai người lại nâng ly: "Vậy không nói nhiều nữa, đêm nay trung thu trăng tròn, chúng ta cùng cạn ly nào."
Vào sáng sớm ngày hôm sau, những tia nắng đầu tiên đã chiếu xuống.
Tiếng gầm giận dữ của Kiều Tiết Thanh phát ra từ một căn biệt thự của thành phố Trường Bắc.
"Viễn Trọng Chi và Trần Hùng kia đã quá kiêu ngạo rồi, chẳng xem ai ra gì nữa."
Khi biết được Nhím và các các thủ mà anh ta dẫn theo đều đã bỏ mạng ở Tam Giang, Kiều Tiết Thanh vô cùng tức giận.
Trong phòng khách, cao thu tối qua bỏ trốn từ tỉnh thành về đã chờ suốt một đêm ở trước biệt thự của Kiều Tiết Thanh.
Bởi vì khi anh ta trở về thì Kiều Tiết Thanh đã ngủ rồi, cho dù có vội vàng đi nữa, anh ta cũng không dám quấy rầy giấc ngủ của Kiều Tiết Thanh.