Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Lâm Tú Minh hừ một tiếng, nói: “Có ý gì đâu ông Tư, chúng cháu có nhã ý đến chúc mừng, sao ông lại nói thế?”

“Gửi chuông là vì ngày xưa lúc bà chủ lớn còn ở công ty chúng cháu, thường xuyên đi làm trễ.”

“Chúng cháu chỉ muốn nhắc nhở chị ấy có ý thức về thời gian, có sai gì không?”

Nói xong, Lâm Tú Minh quay sang nhìn Lâm Ngọc Ngân và nói: “Sao vậy, đây là quà mà ông nội và chúng tôi đã cùng nhau lựa đấy, không thích hả?”

Lâm Ngọc Ngân im lặng, không biết trả lời như thế nào.

Trần Hùng ở bên lại nở nụ cười: “Thích, đương nhiên thích.”

“Mọi người nhìn mà xem, khách khí quá rồi, mọi người tặng cái chuông này, chúng tôi nhất định sẽ cúng bái nó như cúng bái tổ tiên.”

Nói xong, Trần Hùng quay sang nhìn hai nhân viên bảo vệ phụ trách nhận quà đang đứng bên cạnh, nói: “Mau đưa chiếc đồng hồ quả lắc này đến khu quà tặng. Nhớ phải đặt ở phía trước, vị trí dễ thấy nhất ấy!”

“Đây là ý tốt của nhà họ Lâm, đừng phụ lòng.”

Hai nhân viên bảo vệ cũng vội vàng làm theo, nhưng nhóm người nhà họ Lâm của Lâm Tú Minh lại có chút nghi ngờ.

Ăn mày như thế mà sao vui dữ vậy?

Không hợp lý chút nào, anh ta nên tức giận giống như Lâm Ngọc An và những người khác mới đúng chứ?

“Ông, bác cả, bác hai, cô nhỏ, mau vào trong ngồi.”

Mặc dù Lâm Ngọc Ngân biết đám người Lâm Tú Minh là cố ý đến gây chuyện, nhưng cô không thể nổi điên, đành phải tươi cười chào đón những người này.

Người nhà họ Lâm ngạo nghễ bước vào sảnh tiệc, giễu cợt, mỉa mai chỉ trỏ xung quanh.

Lúc này, Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt mới đụng phải đám người này, bầu không khí có vẻ hơi khó xử.

“Cha.”

“Anh cả, anh hai, em gái.”

Lâm Thanh Dũng bước tới chào hỏi và chủ động đưa điếu thuốc.

Tuy nhiên, không người nhà họ Lâm nào nhận lấy điếu thuốc trên tay ông, Lâm Danh Sơn thậm chí còn hừ lạnh, quay người bỏ đi.

“Chú ba, điếu thuốc của chú nên thu lại đi thôi.”

“Chúng tôi hút không nổi đâu.”

Lâm Văn Dương, Lâm Thế Minh và những người khác cũng hừ lạnh, đi theo Lâm Danh Sơn tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Bọn họ ngồi đó cũng chả phải muốn ăn bữa cơm, mà là muốn nhìn tập đoàn Ngọc Thanh lát nữa đây sẽ bị xấu mặt. Ngay cả Lâm Tú Minh và Trương Gia Bảo cũng đã bắt đầu lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp, không có ai đến chúc mừng tập đoàn Ngọc Thanh khai trương.

Lúc này đã gần mười giờ, ngoài cửa công ty có vài người lục đục đi vào.

Tuy nhiên lượng người không đông, trong gần nửa giờ, tổng cộng cũng chỉ có bảy tám người đến.

Xe mà những người này lái đến trông chỉ tầm vài trăm triệu.

Người làm ăn mà, giá xe đại diện cho địa vị.

Mấy ông chủ đi xe vài trăm triệu thì có địa vị gì đâu chứ?

Đây đều là những người bình thường hay đến làm việc với Lâm Thanh An, ông chủ xưởng nhỏ, chẳng có tên tuổi gì.

Đã gần mười giờ rưỡi, ban đầu chuẩn bị 20 bàn tiệc, mới ngồi chưa đến 1 phần 5, cực kỳ hiu quạnh.

Đây chính là những gì Lâm Tú Minh muốn thấy.

“Ông nội, bác cả, cô nhỏ, mọi người thấy cháu nói có đúng không?”

“Hôm nay công ty của Lâm Ngọc Ngân khai trương, chẳng ai thèm đến tham gia.”

“Mấy người chân dính phèn này có khi là do bọn họ thuê đến không chừng”

“Cười chết tôi rồi.”

Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung và đám người nhà họ Lâm ai nấy cười vang.

Ngay cả Lâm Danh Sơn, trên mặt cũng lộ ra một chút hả hê khi thấy người †a gặp nạn.

Lâm Tú Minh đứng lên, nói với Lâm Ngọc Ngân đang đứng ở cửa: “Tôi bảo này, bà chủ Ngân, chị đợi cả tiếng rồi, rốt cuộc có ai đến không vậy?”

“Không ai đến thì qua ăn cơm trước đi.”
Nhấn Mở Bình Luận