Mà phía bên kia, Kiều Tiết Dũng đi theo sau Hỏa Phượng, như đi lên từ địa ngục tà ác, từng bước một đi về phía Kiều Tiết Thanh.
“Buông cậu chủ ra.”
Dần Hổ cả đầu đầy máu gầm lên, khập khiễng đi về phía Cùng Kỳ cũng đã đến nơi.
“Đánh cho anh ta tàn phế đi.”
Kiều Tiết Dũng thong thả ra lệnh, sau đó Hỏa Phượng liền biến thành một tia chớp đánh về phía Dần Hổ.
Trong màn đêm, mái tóc đỏ của cô giống như một thác máu, nhìn trong bóng tối phát ra một ánh sáng đỏ tươi.
Bùng...
Hỏa Phượng đánh ra một phát roi, khiến Dần Hổ phải lùi lại một bước.
Dần Hổ tuy bị thương khá nghiêm trọng, nhưng vẫn là cao thủ đứng thứ mười hai trong bảng xếp hạng của nhà họ Kiều.
Anh ta cắn răng gắng gượng, dùng toàn bộ thực lực của mình, đánh một trận lớn với Hỏa Phượng.
Nhưng mà anh ta thực sự bị thương khá nặng, hơn nữa người phụ nữ tóc đỏ này thực sự quá mạnh.
Nên Dần Hổ chỉ đánh được vài chiêu đã bại dưới tay cô ấy.
“Anh đã què một chân rồi, vậy để tôi khiến anh hoàn toàn tàn phế đi.”
Hỏa Phượng nở một nụ cười vô cùng tàn ác với Dần Hổ, ngay giây tiếp theo cô ấy bắt được một cánh tay của Dần Hổ, dùng sức bẻ gập lại.
Răng rắc!
Đó là tiếng xương cốt của Dần Hổ nứt gãy, trong màn đêm đen, vang vọng từng tiếng kêu rên đau đớn liên tiếp của Dần Hổ.
Cho dù anh ta có là người đàn ông có xương cốt cứng như sắt thép đi nữa, thì cũng không chịu nổi màn tra tấn kinh khủng như vậy.
Mười giây sau, Dần Hồ mềm oặt quỳ rạp trên mặt đất như bùn nhão, ánh mắt vẫn luôn sắc bén của anh ta trở nên ảm đạm hẳn đi, cả khuôn mặt đều tràn ngập tuyệt vọng khôn cùng.
Kiều Tiết Thanh ở bên kia nhìn thấy rõ ràng tất cả những chuyện xảy ra bên này.
Thời khắc này anh ta sợ rồi, thực sự sợ hãi.
Cả người anh ta đều run rẩy, cảm thấy dường như sức lực cả người đều đã bị rút cạn
Cùng Kỳ buông anh ta ra, cậu cả nhà họ Kiều đã từng rất kiêu ngạo này liền ngã ngồi trên đất, mắt anh ta bắt đầu ngấn lệ, anh ta vậy mà sợ đến phát khóc.
Kiều Tiết Dũng đi tới trước mặt Kiều Tiết Thanh, ánh mắt hung tàn, mái tóc vuốt ngược ra sau, nào còn bộ dáng thư sinh nhu nhược văn nhã như trước đây.
“Anh trai tốt của tôi, anh bị làm sao vậy?”
“Anh đang hoảng sợ sao, hay nói đúng hơn là anh đang sợ tôi đấy sao?”
Hàm răng của Kiều Tiết Thanh đánh cầm cập vào nhau, bây giờ anh ta đến ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói nên lời nữa.
“Kiều... Kiều Tiết Dũng... cậu...”
“Em làm sao cơ?”
Kiều Tiết Dũng đột nhiên đạp một chân lên mặt Kiều Tiết Thanh, đôi giày anh ta đang mang lúc này, chính là đôi giày mà Kiều Tiết Thanh lúc trước ngại bẩn không muốn mang.
“Kiều Tiết Thanh, anh vẫn luôn xem tôi như con chó có thể tùy ý kêu đến đuổi đi, có lẽ anh nằm mơ cũng không nghĩ đến, con chó này lại là một con sói đi.”
“Ha Ha Ha, tôi đợi ngày này, thật sự đợi lâu đến mức hoa cũng úa tàn rồi.”
Chân Kiều Tiết Dũng dần đạp mạnh hơn, chà mạnh Kiều Tiết Thanh trên mặt đất.
“Không phải anh thích sạch sẽ sao? Không phải anh vẫn luôn cao ngạo không coi ai ra gì sao? Bây giờ để tôi cho anh biết, anh hèn mọn đến mức nào.”
“Đừng... đừng giết anh, anh là anh trai của em mà.”
“Anh trai?”
Kiều Tiết Dũng như nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian này: “Thật ngại quá, tôi không phải em trai của anh.”
“Tôi nói là tôi không phải em trai anh, thực sự không phải.”