Viễn Trọng Chi không hổ là cả một đời kiêu hùng, mỗi câu nói đều rất rõ ràng thẳng thắn, không hề mập mờ che giấu gì cả, ông ta chính là nghĩ gì thì nói đó.
Hai mươi hai người đứng đầu gia tộc đều nhìn về phía những người khác, trong thoáng chốc không có ai dám trở thành người đầu tiên đứng lên rời đi.
Trần Hùng chờ đợi đến phiền, liền nhặt cây đao dưới đất cầm trên tay rồi vứt ra ngoài.
Thanh đao rơi xuống cắm phập một tiếng, cắm vuông góc xuống giữa chiếc bàn mà những người đó đang ngồi.
“Cho các người đi, các người lại không đi, sau ba mươi phút mà còn chưa đi, tôi sẽ bắt đầu giết người đấy.”
Nói dứt câu, vậy mà Trần Hùng thực sự lấy di động ra bấm giờ đếm ngược.
Cuối cùng cũng có một người đứng đầu gia tộc đầu tiên cắn răng đứng dậy, chắp tay cáo từ với Viễn Trọng Chi rồi rời đi.
Ông ta bước rất nhanh, khi đi đến cửa còn cố ý quay đầu nhìn thử phía sau, thấy không có ai đuổi theo mới nhanh chân rời khỏi nhà hàng ở tầng cao nhất này.
Những người khác thấy vậy cũng yên lòng chắc chắn Viễn Trọng Chi không lừa gạt bọn họ, cả đám người liền nhanh chóng nối gót nhau rời đi.
Rất nhanh sau đó, khu nhà hàng ở tầng cao nhất vốn rất đông đúc liền trở nên vắng lặng.
Trần Hùng lấy một miếng thức ăn nhẹ trên chiếc bàn lớn kia bỏ vào miệng, nói: “Trong lòng những người này khẳng định không cam tâm tình nguyện chút nào, tối nay chúng ta đánh cho Kiều Tiết Thanh thua thảm như vậy, nhất định đã chọc giận nhà họ Kiều rồi, nhất định bọn họ đang chờ xem chúng ta sẽ chết như thế nào đấy.”
Viễn Trọng Chi cười to, nói: “Vậy thì có vấn đề gì? Tuy bây giờ bọn họ nghĩ như vậy, nhưng chú đảm bảo chỉ nửa tháng nữa thôi, những người này sẽ đến tham dự nhanh hơn bất kỳ ai.”
Sau khi nói xong những lời này, Viễn Trọng Chi đi đến đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm một lúc rất lâu.
“Trần Hùng, thật ra chú không muốn tranh giành nữa.”
“Không được.”
Trần Hùng lắc đầu, dứt khoát phủ định lời này: “Chuyện này chúng ta đã thống nhất ngay từ đầu rồi, nửa tháng sau, chú sẽ làm Tam Giang Vương.”
Sau khi nói xong câu này, Trần Hùng không đợi Viễn Trọng Chi nói ra câu phản đối nào nữa, liền xoay người rời khỏi nhà hàng tầng cao nhất.
Gió đêm bên ngoài thổi rất mạnh, bãi đậu xe ngoài trời đó vốn có rất nhiều siêu xe đậu ở đó, nhưng bây giờ lại những chiếc siêu xe đó lại rời đi như những kẻ chiến bại.
Hiện trường cuộc chiến cũng đã được những thành viên của Hang Sói và người của nhà họ Viễn dọn dẹp sạch sẽ, rồi sau khi đã dọn dẹp xong thì bọn họ cũng đã tự rời khỏi đây.
Ở giữa bãi đỗ xe, có một chiếc Honda giá ba trăm năm mươi triệu đậu ở đó, có chút không hợp với những siêu xe xung quanh.