Vị bác sĩ Đông y hơi hơi nhíu mi, nói: “Ông Kiều chứng bệnh này của ông, kiêng kỵ kích động cảm xúc, đồng thời cũng kiêng kỵ uống rượu, cho nên ông sau này vẫn là nên chú ý một chút.”
Nói xong, vị bác sĩ Đông y lại lần nữa đem cây kim châm châm vào bên trong huyệt vị của Kiều Tùng Châu: “Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thả lỏng, tôi thử xem có thể khiến ông trong thời gian ngắn nhất làm giảm bớt đi triệu chứng hay không.”
“Ừ.”
Kiều Tùng Châu đáp một tiếng, sau đó nhắm hai mắt lại, để ông ta cả người đều thả lỏng xuống.
Ông ta sớm đã quen với loại trạng thái này, bởi vì sớm rất lâu trước đây ông ta đã tin tưởng tuyệt đối vị bác sĩ Đông Y này.
Vị bác sĩ Đông Y bắc đầu đem những cây kim châm không ngừng đâm vào mọi nơi bên trong huyệt vị của Kiều Tùng Châu, khi bắt đầu, Kiều Tùng Châu quả thực là thả lỏng đi không ít, nhưng cái loại triệu chứng đau đầu kia của ông ta, cũng là có giảm bớt.
Có điều cái loại thoải mái này cũng không duy trì được bao lâu, cũng không biết là có phải vị bác sĩ Đông Y này châm nhầm chỗ rồi hay không, hoặc là lực đạo không đủ, sau khi cây châm thứ chín bị vị bác sĩ Đông Y châm xuống, Kiều Tùng Châu lại đột nhiên cảm thấy vị trí chỗ huyệt thái dương truyền đến cảm giác đau nhức.
Ngay sau đó ông ta liền cảm thấy đầu của mình vù một tiếng như muốn nổ tung, da đầu run lên, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Vị bác sĩ đông y hoảng sợ, vội vàng nói: “Ông Kiều, xin ông nhẫn nhịn, tôi cảm thấy ông khoảng thời gian này triệu chứng này ngày càng nghiêm trọng rồi, tôi sẽ hết sức điều trị cho ông.”
Kiều Tùng Châu ừ một tiếng, cố gắng để bản thân thả lỏng, nhưng loại thống khổ kia, lại vẫn như trước khiến cho ông ta có chút khó có thể chịu đựng được.
Vị bác sĩ Đông y cũng là dùng toàn lực giúp châm cho Kiều Tùng Châu, nhưng mà vài phút trôi qua, cái loại biểu tình thống khổ trên mặt Kiều Tùng Châu từ đầu đến cuối không có giảm bớt.
Vào lúc này, ngay cả vị bác sĩ Đông y cũng có chút tay chân luống cuống.
Nhưng mà ngay chính ông ấy cũng không biết nên làm như thế nào cho phải, lại đột nhiên có một bàn tay từ phía sau ông ấy vươn tới.
Chỉ thấy bàn tay kia cũng là châm một cây châm, thủ pháp của anh cực kì nhanh, canh chuẩn đâm vào bên trong huyệt vị phía trên ót của Kiều Tùng Châu, sau đó ngón tay nhẹ nhàng run lên, cây kim châm kia trong nháy mắt run rẩy kêu vù vù lên.
“Chiến châm.”