Mỗi khi nhớ lại những gì mà bản thân đã từng trải qua ở nhà họ Trần vào những năm đó, trong lòng Trần Hùng liền có cảm giác như thể bị dao cắt vậy, thậm chí trong tận đáy lòng của anh cũng sẽ trở nên rất nóng nảy.
Đôi khi, Trần Hùng cảm thấy Kiều Tiết Dũng khá giống mình, nhưng anh sẽ không vì vậy mà thương xót cho Kiều Tiết Dũng, cũng sẽ không có cảm giác cảm thông.
Bởi vì Kiều Tiết Dũng, không xứng đáng!
Hơn nữa, tâm lý của Kiều Tiết Dũng đã trở nên vô cùng méo mó, nhân sinh quan và giá trị quan của cậu ta hoàn toàn khác với Trần Hùng, loại người này nếu một ngày không tiêu diệt đi thì có khả năng trở thành Dạ Tu La bất cứ lúc nào.
“Bôn Lôi.”
Trần Hùng lại lẩm bẩm cái tên này một lần nữa, Tam Vương Ngũ Hổ của nhà họ Trần, Tam Vương ở phía trên, Ngũ Hổ ở dưới.
Nhà họ Trần lẽ ra phải sớm rút ra bài học, lần này, lại chỉ cử một hổ tướng đến đây, ông ta đến đây là muốn tìm sự hành hạ sao?
“Vốn dĩ đây là chuyện ân oán giữa tôi và nhà họ Kiều, nhưng bây giờ nhà họ Trần lại trực tiếp chen chân vào, Tám ngón tay điên, anh có nhìn ra manh mối gì từ trong chuyện này không?”
Tám ngón tay điên bật cười ha hả ở phía đầu dây bên kia, nói: “Nhà họ Trần đã luôn âm thầm giám sát lấy anh, nếu không thì chuyện này làm sao lại trùng hợp như vậy?”
“Không chỉ là giám sát.” Trần Hùng trả lời: “Phía bên miền Bắc, luôn có kế hoạch mở rộng về miền Nam, chỉ là chúng ta lần này tình cờ gặp phải nhà họ Kiều mà nhà họ Trần muốn xâm lược, nên bên phía nhà họ Trần đã phải thực hiện kế hoạch sớm hơn mà thôi.”
“Nếu tôi đoán không sai, con cờ Kiều Tiết Dũng này đã được họ chuẩn bị trong rất nhiều năm.”
Nói đến đây, Trần Hùng cười khúc khích: “Lần này, tôi phải phá huỷ triệt để ván cờ này của nhà họ Trần.”
“Tám ngón tay điên, anh tiếp tục ở lên thành phố Trường Bắc, theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Kiều, không bao lâu sau, tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Kiều tan thành mây khói!”
“Được.” Tám ngón tay điên trả lời và trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
“Bôn Lôi.”
Sau khi ngắt máy, Trần Hùng lại nhìn về phía bầu trời xa xăm, trong ánh mắt cúa anh loé lên một tia phức tạp.
“Thực sự không ngờ rằng nhà họ Trần lần này lại cử ông đến đối phó tôi, là thù hay là bạn, thì phải xem bản thân ông lựa chọn như thế nào.”
“Hoặc có lẽ, ông Bôn Lôi sớm đã không còn là Bôn Lôi của trước đây.”
“Và Trần Hùng tôi đây, tất nhiên cũng không còn là Trần Hùng của năm xưa nữa.”
Cất điện thoại đi, Trần Hùng xoay người trở về bên trong phòng khách, lúc này Lâm Thanh Thảo vẫn đang đọc những từ đơn tiếng Anh, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lâm Thanh Thảo, Trần Hùng thực sự vừa tức vừa buồn cười.
“Thanh Thảo, mèo con tiếng Anh nói như thế nào?”
“Mèo con mèo con cat.”
“Còn chó con thì sao?”
“Chó con chó con gâu gâu.”
Trần Hùng bất lực nhún vai: “Thanh Thảo, tiếng Anh của chó con nên là dog.”
“Không đúng, cha sai rồi, là gâu gâu ạ.”
Trần Hùng: “…”
Cơn mưa liên miên không ngớt suốt cả đêm, trong một đêm, cả Trường Bắc đến Tỉnh Trung Nhã dường như đã trải qua một trận hỗn loạn kinh thiên động địa vậy.