"Anh hai, anh..."
Kiều Ngọc Trân vừa đứng dậy khỏi mặt đất, muốn nói gì đó nhưng đã bị ánh mắt của Kiều Tùng Trác ngăn lại.
"Chú hai, chẳng phải chú đã hứa sẽ ủng hộ cháu sao, bây giờ cháu nhờ chú làm chuyện này được không?"
Kiều Tùng Trác giật mình, "Chuyện gì?"
Khuôn mặt Kiều Tiết Dũng lại nở một nụ cười đáng sợ. Đôi mắt ánh lên sự hung tàn và khát máu.
Ánh mắt anh ta nhanh chóng hướng lên người Kiều Ngọc Trân. Chỉ một cái nhìn như thế đã khiến Kiều Ngọc Trân có cảm giác như đang bị một con quái thú khổng lồ nhìn chằm chằm.
Trong khoảnh khắc, Kiều Ngọc Trân toàn thân hoảng loạn.
Kiều Tiết Dũng rút ra ra một con dao găm rồi nhét vào tay Kiều Tùng Trác: "Giết bà ta đi."
"Cái gì?"
Kiều Tùng Trác toàn thân run lên.
"Cháu bảo chú hãy giết bà ta đi."
"Trong hai người, chỉ có một người được sống."
"Cái gì?"
Vào lúc này, không chỉ Kiều Ngọc Trân và Kiều Tùng Trác, mà ngay cả Hoa Xà và Hoàng Ngưu ở bên cạnh cũng cảm thấy run rẩy.
Bọn họ đã nhìn ra sự tàn nhẫn của Kiều Tiết Dũng từ lâu, nhưng họ thật không ngờ anh ta lại tàn nhẫn đến mức này.
"Tiết Dũng, bọn ta không xúc phạm gì đến cháu."
"Hơn nữa, khi cháu nói muốn chúng ta ủng hộ cháu ngồi lên chiếc ghế này, chúng ta đều đồng ý rồi. Tại sao giờ cháu lại muốn làm thế này?"
Cả Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân đều hoảng sợ, nhưng Kiều Tiết Dũng không muốn nói nhiều.
Đột nhiên, anh ta lại rút ra một con dao khác và siết chặt nó vào tay Kiều Ngọc Trân: “Nội trong một phút, giữa hai người, chỉ có thể sống một người. Sau một phút nếu không ai ra tay, thì cả hai đều phải chết."
Sau khi nói xong, Kiều Tiết Dũng không nói thêm lời nào, bước ra ngoài mà không ngoảnh lại nhìn đại sảnh biệt thự lấy một lần.
Bên ngoài, mưa bắt đầu nặng hạt, như thể muốn gột rửa cho mảnh đất đầy tội lỗi và máu tanh này.
Kiều Tiết Dũng bước từng bước dưới cơn mưa ra khỏi biệt thự của Kiều Tùng Trác. Khi cậu ta bước ra khỏi biệt thự, một tiếng hét thấu tim từ phía đại sảnh vang lên, đó là tiếng hét của Kiều Ngọc Trân.
Bên ngoài cổng, một vệ sĩ mặc áo đen giơ ô đen che mưa cho Kiều Tiết Dũng.
Bên cạnh đường cao tốc, có một chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu, là xe của Kiều Tùng Châu dùng trước đây.
Vệ sĩ bên cạnh giúp Kiều Tiết Dũng mở cửa sau của Rolls Royce, Kiều Tiết Dũng ngồi vào xe, vươn vai lười nhác. . Ủng hộ chính chủ vào ngay [ TR ÙMTRUYỆИ. V N ]
Bên trong, lúc này đã có hai người ngồi sẵn, là Cùng Kỳ và Hỏa Phượng.
Ngay sau khi Kiều Tiết Dũng lên xe, Cùng Kỳ nói: "Kiều Tiết Dũng, sự tàn nhẫn độc ác của anh thực sự khiến tôi nâng cao hiểu biết hết lần này đến lần khác. Sao anh phải làm đến mức tuyệt tình như vậy?"
“Tuyệt tình sao?” Kiều Tiết Dũng cười nhạt.
"Không phải sao? Nói sao đi nữa thì đó cũng là chú hai và cô út của anh."
"Ha ha ha, tôi cũng đâu phải họ Kiều."
Tiếng cười như điên của Kiều Tiết Dũng vang vọng khắp chiếc Rolls Royce, Tiếng cười này khiến Cùng Kỳ và Hỏa Phượng cảm thấy có chút không phù hợp.
"Đừng cho rằng tôi làm quá tuyệt tình. Mấy chuyện này mà đem so với gia tộc miền Bắc của các người vẫn còn kém xa lắm.”
"Bây giờ tôi không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa. Cho nên, nếu Kiều Tùng Trác và Kiều Ngọc Trân không chết, không thể bớt đi phiếu bầu, thì tôi không thể nào an lòng được."
Nói xong, Kiều Tiết Dũng lại cười khúc khích. Tiếng cười của anh ta càng thêm đáng sợ.
"Chạy xe đi, đến Võ quán Kiều Thị.”