Ầm Ầm!
Ngoài cửa, lại một tia chớp khác xuyên qua bầu trời. Trời vẫn mưa như trút nước.
Trên mặt Kiều Tùng Bác hiện lên vẻ khổ sở. Ông ta đứng dậy và đi về cổng của sảnh Tụ Nghĩa.
Ở võ đài bên ngoài, có vết giày da giẫm trên mặt đất, xen lẫn trong tiếng mưa rơi, đang bước đến.
Rầm rầm rầm!
Hự hự hự!
"Tiết Trọng, con... có thể gọi cha một lần nữa được không?"
Để nói câu này, hình như Kiều Tùng Bác đã dùng hết sức lực của mình. Từ lúc sinh Kiều Tiết Trọng ra đến giờ, ông ấy chưa hề cúi đầu thấp giọng trước mặt con trai mình như vậy.
Kiều Tiết Trọng ở đầu dây bên cũng sững sờ hồi lâu: "Ông già, đừng nói đùa với tôi như vậy, ông rất ít khi uống rượu mà."
"Hôm nay lại uống say rồi sao?"
"Nếu thật sự nhớ tôi thì bỏ sĩ diện hão của ông xuống. Ông để tôi về gặp ông là được rồi. Hay là ông qua Mỹ gặp tôi, rồi tôi dẫn ông đi viếng Phật Quan Âm của Mỹ nhé? “
Tuy nhiên, lúc này Kiều Tiết Trọng không nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia của Kiều Tùng Bác nữa
Anh chỉ cười nhạt, và nút thắt trong lòng anh dường như đã được tháo gỡ: "Hay là ông ở lại Mỹ luôn, đừng về nữa!"
"Ông già... ông như vậy là có ý gì? Ông trả lời tôi đi, mau trả lời tôi."
"Cha!"
Ầm ầm…
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Kiều Tiết Trọng đã trở nên gấp rút. Cuối cùng anh cũng gọi Kiều Tùng Bác là cha, nhưng bị một tiếng động kinh hoàng đè lên. Cuối cùng tiếng gọi cha này Kiều Tùng Bác cũng không thể nghe rõ.
Ông ta cúp điện thoại, sau đó ném điện thoại sang một bên, rồi nhìn ra bên ngoài sảnh luyện võ.
Ông bước ra ngoài mang theo tất cả sự cuồng bạo, chân bước đi đầu không ngoảnh lại.
Bên kia sảnh luyện võ có ba bóng người đang rảo bước tới.
Kiều Tiết Dũng đi phía trước, theo sau là Cùng Kỳ và Hỏa Phượng.
"Kiều Tùng Châu và Kiều Tiết Thanh đều là do cậu giết à!"
Vừa gặp mặt, Kiều Tùng Bác đã hỏi thẳng những lời này. Ông ấy là người luyện võ, tính tình thô lỗ, không quen nói chuyện lòng vòng.
"Nếu cháu nói là không phải thì… chú sẽ tin sao?"
Kiều Tùng Bác không tiếp tục hỏi, nhưng lạnh nhạt lắc đầu.
Trên mặt ông ta không có gì là tức giận, thậm chí phải nói là không hề xúc động chút nào. Đôi mắt ông cũng không dừng lại trên người Kiều Tiết Dũng, mà chuyển tầm nhìn về phía Cùng Kỳ và Hỏa Phượng.
"Bọn họ không phải người miền Nam."
“Chúng tôi đến từ miền bắc.” Cùng Kỳ nói, giọng đều đều.
"Ồ."
Kiều Tùng Bác cũng lạnh nhạt hừ một tiếng: "Cho nên, các người đặc biệt đến đây giết tôi đúng không?"
Kiều Tiết Dũng cười toe toét, và nói: "Chú ba, vài ngày nữa sẽ là đại hội tế tổ ba năm một lần của nhà họ Kiều. Con muốn kế thừa cơ nghiệp của cha, ngồi vào ghế chủ gia đình của nhà họ Kiều."
"Vậy mong chú ba có thể ủng hộ giúp cháu ngồi lên được vị trí này. À đúng rồi, vừa nãy cô út trở mặt, nên đã bị chú hai xử lý rồi. Hiện tại chú hai cũng rất ủng hộ cháu vào vị trí chủ nhà nhà họ Kiều."
Khuôn mặt thờ ơ của Kiều Tùng Bác cuối cùng cũng lộ ra sự tức giận.
Đứa con riêng này thực sự quá độc ác. Năm đó Kiều Tùng Châu đáng lẽ không nên mang nó về, đây chính là điển hình của việc dắt sói vào nhà.
Kiều Ngọc Trân dù gì cũng là cô tư, là trưởng bối của nhà họ Kiều. Bây giờ đang giữ vị trí quan trọng trong gia đình này, tay nắm một trong bốn nhánh quyền lực lớn. Bây giờ lại chết rồi, lại còn bị Kiều Tiết Dũng tóm nhẹ nhàng như vậy.