Cứ như thể người chết chỉ là một con mèo hay một con chó trong nhà, có cũng được không có cũng không sao.
Điều đáng sợ hơn là lẽ ra khi Kiều Ngọc Trân chết sẽ gây ra phong ba bão táp trong nhà Kiều. Thất không ngờ cái chết của Kiều Ngọc Trân lại không gợn lên bất kỳ cơn sóng nào trong nhà Kiều.
Thậm chí đến tận lúc này, vẫn chưa có người nào trong nhà họ Kiều đến thông báo cho Kiều Tùng Bác. Có thể nói, nhà họ Kiều bây giờ đã không còn là họ Kiều như trước nữa.
"Chú ba, xin cho cháu một đáp án rõ ràng. Trời mua lớn như vậy, cháu cũng không thể đứng ở đây cả ngày với chú như vậy được. Chú thấy cháu nói đúng không?"
"Mày không phải họ Kiều, mà là họ Dư."
"Nhà họ Kiều, không thể để rơi vào tay người ngoài được."
Hóa ra mặc dù Kiều Tùng Bác là người luyện võ, không bước chân ra khỏi cửa, nhưng ông ta biết rõ nhiều chuyện hơn bất kỳ ai khác!
"Ha ha."
Kiều Tiết Dũng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng bóng. Thoắt cái, anh như trở thành quỷ dữ đến từ địa ngục.
"Giết ông ta."
Kiều Tiết Dũng thốt ra mấy chữ đơn giản rồi quay lại nhìn Kiều Tùng Bác lần nữa, như thể đang nhìn một người chết.
Cùng Kỳ và Hỏa Phượng cùng lúc lao về phía Kiều Tùng Bác.
Rắc rắc!
Một tia chớp khác lại xuyên qua trời đêm. Trong nháy mắt, ba bóng người cùng nhau chiến đấu.
Tốc độ của ba người đều cực nhanh, sức mạnh của quyền và cước lớn vô cùng. Một quyền đánh ra có cảm giác như có thể làm nổ tung cả màn mưa.
Kiều Tùng Bác, kẻ cuồng võ thuật của nhà họ Kiều, thực lực thâm sâu khó lường. Thậm chí có lời đồn rằng cao thủ số một của họ Kiều là Hắc Long cũng không phải là đối thủ của ông ta.
Lời đồn này trước giờ chưa có ai kiểm chứng, nhưng đến hôm nay có thể xem như đã hoàn toàn được xác nhận
Trước đó, Cùng Kỳ và Hỏa Phượng đã hợp lực để đối phó với Hắc Long, cuối cùng làm Hắc Long bị thương nặng sau đó giết chết Hắc Long.
Nói cách khác, hai người hợp lực mạnh hơn Hắc Long. Thế mà hiện tại, cả hai người đã hợp sức vẫn không địch lại Kiều Tùng Bác.
Hơn nữa, Cùng Kỳ và Hỏa Phượng còn có vẻ như bị Kiều Tùng Bác đàn áp.
"Bát cực!"
Rầm một tiếng, Kiều Tùng Bác dùng một lòng bàn tay chặn lấy đường roi của Hỏa Phượng, rồi dùng lòng bàn tay kia đánh vào ngực của Hỏa Phượng. Hỏa Phượng lập tức bị chưởng ra xa vài mét, nặng nề ngã xuống đất.
Nhìn thấy điều này, ngực Cùng Kỳ đột nhiên run lên. Anh ta không ngờ ông ba nhà họ Kiều này lại mạnh đến vậy.
Gầm!
Với một tiếng gầm lớn vang lên, cơ bắp trên hai tay của Cùng Kỳ lập tức phồng lên. Sức mạnh của anh ta dường như tăng lên gấp bội.
Biệt danh anh ta là Cùng Kỳ, tức là anh ta luôn dựa vào sức mạnh trong người, sau đó dùng hai nắm đấm tung ra. Cả người lao về phía Kiều Tùng Bác như một viên đạn đại bác.
Dưới sự đè ép của sức mạnh này, e rằng những cao thủ bình thường sẽ bị Cùng Kỳ nghiền nát trong tích tắc, nội tạng nát hết.
Tuy nhiên, đối thủ của anh ta lúc này là Kiều Tùng Bác, ông không phải cao thủ bình thường.
"Thiếp Sơn Hạo."
Kiều Tùng Bác sử dụng chiêu thức Thiếp Sơn Hạo, chưa tới một giây liền bám cả người lên người Cùng Kỳ.
Bang!
Lại một sự va chạm ầm ĩ, như thể sét đánh ngang trời.
Sức mạnh toàn thân của Cùng Kỳ còn chưa kịp đánh ra, anh ấy đã cảm thấy như thể một con tàu hỏa lao như bay vào mình. Con tàu tàn nhẫn đâm vào anh ta.
Lúc này Anh ta chẳng khác nào con diều đứt dây, bay về sau bảy tám mét, sau đó va vào phía trên bức tường đá bên kia.