Trên thực tế cũng đúng là như vậy, hôm nay bọn họ tới đây không phải vì đánh nhau, hơn nữa trọng tâm Trần Hùng tới đây cũng không phải là vì Kiều Tiết Dũng.
Kiều Tiết Dũng còn chưa xứng làm đối thủ của Trần Hùng anh.
Ánh mắt Kiều Tiết Trọng lạnh lùng quét qua xung quanh, khí thế trên người ngày càng dữ tợn: "Kiều Tiết Dũng, giữa anh và tôi, ai là tội đồ của nhà họ Kiều, chúng ta sẽ nhanh chóng nhìn ra thôi."
"Giờ ở đây tôi có thể tận chức tận trách nói cho anh biết một câu này.”
"Kiều Tiết Dũng, ngày tàn của anh đến rồi!"
"Ha ha ha."
Tiếng cười to của Kiều Tiết Dũng vang vọng khắp từ đường nhà họ Kiều, giờ toàn bộ nhà họ Kiều đã nằm trong tầm khống chế của cậu ta, dù có là Kiều Tiết Trọng thì cũng đâu thể trở thành đối thủ của cậu ta.
Ngay cả khi bên cạnh Kiều Tiết Trọng có Trần Hùng và Viễn Trọng Chi thì đã làm sao?
Lực lượng trong tay Viễn Trọng Chi nằm ở Tỉnh Tam Giang, cho dù anh ta có kéo hết cao thủ dưới quyền lại đây thì cũng không có khả năng làm đối thủ của nhà họ Kiều.
Về phần Trần Hùng, đúng thật là anh rất lợi hại, hơn nữa bên người còn có một đám biến thái, nhưng vậy thì đã sao?
Giờ bên người Kiều Tiết Dũng có Ngũ Sinh Tiêu, còn có vô số cao thủ đang nuôi trong nhà, quan trọng nhất là trong tay cậu ta còn có con át chủ bài là nhà họ Trần ở miền Bắc ủng hộ.
Đêm hôm đó Kiều Tiết Dũng đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của nhà họ Trần, nên dù có là Trần Hùng thì cậu ta cũng sẽ không để vào trong mắt.
Cho nên, lúc này Kiều Tiết Dũng vẫn cực kỳ ngông cuồng như trước, cậu ta căn bản không hề cho rằng hôm nay còn có người có thể lay động địa vị gia chủ nhà họ Kiều của mình.
Nhưng đến bây giờ Kiều Tiết Dũng vẫn còn chưa chú ý đến, vì sao đại hội tế tổ hôm nay đám Bôn Lôi và Cùng Kỳ đều không xuất hiện.
Nhưng kể ta thì cũng đúng, đám người nhà họ Trần dù sao cũng là người miền Bắc, mà hai phe nam bắc từ trước đến nay vốn địa vị ngang nhau, cho nên bọn họ cũng không tiện xuất hiện trong trường hợp như đại hội cúng viếng tổ tiên của nhà họ Kiều ngày hôm nay.
"Xông lên cho tôi, bắt bọn họ lại."
Sau khi Kiều Tiết Dũng ra lệnh, những cao thủ nhà họ Kiều đang đứng vây quanh Kiều Tiết Trọng và Trần Hùng liền chuẩn bị tư thế công kích.
Mà ngay vào lúc này trên vách tường sau lưng Kiều Tiết Dũng đột nhiên xuất hiện một màn hình chiếu rất lớn.
Giữa đám đông lại có một màn hình chiếu được dựng lên một cách khó hiểu, sau đó hình ảnh được chiếu lên trên bức vách.
Trên đó truyền ra một đoạn video.
"Kiều Tiết Thanh, tao sẽ khiến mày phải sợ hãi vì kiếp này đã làm con người, kiếp sau mày cũng sẽ sợ phải làm con người, bởi vì mày sẽ vĩnh viễn sống trong nỗi sợ hãi của buổi tối hôm nay, dù mày đã xuống địa ngục, uống canh Mạnh Bà thì cũng không bao giờ quên được nỗi sợ đó.”
"Kiều Tùng Châu, ông đoán thử xem, rốt cuộc tôi có phải là con trai ruột của ông không?”
"Kiều Tùng Trác, trong hai người chỉ có một người được sống, tôi cho hai người một phút, nếu sau một phút không ai ra tay thì tôi sẽ cho cả hai người cùng chết.”
Trên màn hình liên tục chiếu ra đoạn phim quay cảnh Kiều Tiết Dũng giết Kiều Tiết Thanh và Kiều Tùng Châu, cùng với cảnh cậu ta xúi giục Kiều Tùng Trác giết Kiều Tùng Bác theo kiểu hình chín ô vuông cùng lúc.
Không chỉ có như thế, ngay cả cảnh tượng đêm hôm đó Kiều Tiết Dũng đi giết Kiều Tùng Châu, rồi Kiều Tùng Châu chất vấn Kiều Tiết Thanh cũng được hiển thị rõ ràng trên màn hình chiếu.
Cuối cùng, trên màn hình lại vang lên tiếng cười điên cuồng không hề kiêng nể gì của Kiều Tiết Dũng.
"Ha ha ha, tôi họ Dư, không phải họ Kiều."
Trong khoảnh khắc, toàn bộ từ đường dòng họ Kiều dường như trở nên yên tĩnh hơn hẳn, chỉ có tiếng cười nói của Kiều Tiết Dũng không ngừng vang vọng trong căn phòng.
Trong nháy mắt mọi người đều ngây dại.