“Tiết Trọng, hương của cháu đây, sau khi châm hương cháu sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Kiều.”
“Tôi tin tưởng năng lực với năng lực của Kiều Tiết Trọng, nhất định có thể dẫn dắt nhà họ Kiều chúng ta đi lên một tầm cao mới.”
Người nói chuyện là Kiều Tùng Trác, ông ta cũng là người biết mượn gió đẩy thuyền. Thấy thời của Kiều Tiết Dũng đã hết, ông ta lập tức dùng cách này để thể hiện thái độ của mình trước mặt Kiều Tiết Trọng.
Kiều Tiết Trọng nhận chỗ hương trong tay của Kiều Tùng Trác và thành kính dâng hương lên linh vị của tổ tiên nhà họ Kiều, cuối cùng ba cây hương chụm lại cắm vào lư hương trước mặt.
Lần này, ba cây hương không tắt ngay lập tức như lần trước Kiều Tiết Dũng dâng hương.
Ngược lại ba cây hương cùng cháy rất nhanh, thật sự nhiều khi không thể khẳng định được trên đời này rốt cuộc có quỷ thần hay không, chuyện này thật sự không ai biết rõ được.
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Kiều trên cao, hôm nay con, Kiều Tiết Trọng, sẽ kế tục ngôi vị gia chủ của nhà họ Kiều nên đặc biệt tới đây để thông báo cho các vị tiên nhân biết.”
“Hy vọng các vị tiên nhân phù hộ cho nhà họ Kiều phồn vinh thịnh vượng, bước lên một tầm cao mới.”
Kiều Tùng Trác đứng bên cạnh lập tức xen vào: “Các vị tiên nhân ở trên cao xin cứ yên lòng, Kiều Tùng Trác con từ nay về sau nhất định sẽ tận tâm tận lực để giúp đỡ Tiết Trọng.”
“Ha ha”
Nhưng Kiều Tiết Trọng lại cười nhạt, tiếng cười này khiến Kiều Tùng Trác run rẩy, một dự cảm không lành tự nhiên ập tới bao lấy người ông ta.
Kiều Tiết Trọng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao: “Bác hai, trước mặt tổ tiên bác hãy nói đưa ra một lời giải thích rõ ràng về chuyện của cô út đi.”
Ầm!
Đầu Kiều Tùng Trác nổ ầm một tiếng, vốn dĩ ông ta còn định đem chuyện này biến từ chuyện lớn thành chuyện nhỏ nhưng không ngờ đúng vào lúc này, trong hoàn cảnh này, Kiều Vân Phong lại lôi chuyện này ra. Điều này chứng minh rõ ngay từ đầu Kiều Tiết Trọng đã không định tha cho ông ta.
Mồ hôi trên người ông ta tuôn ra như suối, khuôn mặt ông ta trắng bệch.
“Kiều Tùng Trác, bác giết chết em gái của mình, chuyện này nên tính thế nào?”
Ầm một tiếng, khí thế trên người Kiều Tiết Trọng khiến cả người Kiều Tùng Trác run rẩy, ông ta quỳ xuống trước linh vị của tổ tiên nhà họ Kiều.
“Con cũng chỉ bị Kiều Tiết Dũng ép.”
“Kiều Tiết Dũng nói hai người chỉ có một người được sống, con cũng không còn cách nào khác.”
Kiều Tùng Trác hoàn toàn sụp đổ ngay tại đó, ông ta không ngừng dập đầu trước bài vị của tổ tiên nhà họ Kiều: “Xin liệt tổ liệt tông nhà họ Kiều lượng thứ cho con, lượng thứ cho con!”
Kiều Tiết Trọng đứng ở một bên hít sâu vào một hơi. Trong chuyện này cũng không thể trách Kiều Tùng Trác độc ác.
Nhưng trước sau gì ông ta cũng đã làm sai. Loại người như vậy, Kiều Tiết Trọng không thể tiếp tục để ông ta ở lại nhà họ Kiều. Đương nhiên anh ta cũng không thể mượn tay sát thủ để giết bác hai của mình.
“Bác hai, ông có đồng ý lập tức cút ra khỏi nhà họ Kiều, cút ra khỏi tỉnh Trung Nhã không?”
“Đồng ý, tôi đồng ý.”
Chuyện đã đến nước này, Kiều Tùng Trác làm gì còn có quyền lựa chọn nữa, có thể giữ lại tính mạng đã là kết cục tốt lắm cho ông ta rồi.
“Cút!”
Kiều Tiết Trọng hét lên, Kiều Tùng Trác giống như một con chó mất nhà, lập tức chạy ra khỏi từ đường của nhà họ Kiều. Còn về chuyện ông ta còn sống để rời khỏi tỉnh Trung Nhã không thì đúng là không thể nói rõ được.
Một cuộc tranh giành cuối cùng cũng kết thúc tại đây. Có lẽ ngay từ đầu không ai có thể ngờ được người chiến thắng cuối cùng trong trận chiến này lại là Kiều Tiết Trọng, con trai của Kiều Tùng Bác.