“Các anh không có bản lĩnh đó.”
Trần Hùng khịt mũi lạnh lùng, điếu thuốc trên miệng đã cháy gần hết.
Anh không có ý định phí lời với những người này, ra tay ngay tức khắc.
Trong chớp mắt, Trần Hùng biến mất ở nơi đó, ngay sau đó, xuất hiện ngay chính giữa đám vệ sĩ.
Bang bang bang!
Nắm đấm như tia chớp vung ra, đánh liên tục vào đám vệ sĩ.
Mỗi một quyền đánh xuống, đều có một vệ sĩ bị Trần Hùng đánh bay ra ngoài, không có bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Trong chốc lát, mọi thứ hỗn loạn, rất nhiều vệ sĩ ngỡ ngàng, đây rốt cuộc là người nào? Sao lại có thể mạnh như vậy? Mạnh tới mức khiến người ta cảm thấy anh ta không phải là người thường.
Mỗi vệ sĩ ở đây, đều có thể đánh gục được mười mấy người cùng lúc, thân thủ cực kỳ tốt.
Hơn nữa trên người bọn họ còn được trang bị vũ khí hạng nặng, khắp tỉnh Minh Diệu này, bọn họ gần như có thể nói là bất khả chiến bại.
Vậy mà, một con sư tử bất khả chiến bại như vậy lại bị thanh niên hai mươi tuổi trước mặt đánh tơi tả, mềm nhũn như bắp cải.
Chưa kể đến việc họ còn đang cầm súng trên tay, vậy mà thậm chí một cơ hội trả đòn cũng không có.
Người này này quá mạnh mẽ, quá đáng sợ, thậm chí cụm từ “điên cuồng mất trí” cũng không thể dùng để so sánh với anh ta.
Chỉ trong vài nhịp thở, trong mười mấy vệ sĩ, đã có hơn một nửa nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích được nữa.
Mặc dù những người còn lại vẫn đứng, nhưng dây thần kinh mỏng manh của họ đã sớm bị Trần Hùng đánh nát.
Lúc này, tòa nhà phía trước bỗng sáng đèn, không lâu sau, lại có một người từ trong đó bước ra.
Đó là một ông già hơn sáu mươi tuổi, toàn thân mặc đồ ngủ, tóc hai bên thái dương đã bạc, nhưng dáng người lại vô cùng vạm vỡ.
Người này chính là Thượng Quan Anh Hùng, một trong Tam Vương của nhà họ Trần.
Sau khi ông ta bước ra khỏi tòa nhà, trong vòng chưa đầy mười giây, từ trong bóng tối xung quanh ông ta, lập tức xuất hiện thêm ba người khác.
Cả ba người đều đã ngoài năm mươi tuổi.
Họ hoàn toàn giống nhau về tuổi tác, ngoại hình, dáng người, thậm chí cả hơi thở cũng giống hệt như nhau, bọn họ là anh em sinh ba.
Bọn họ chính là Hầu Đằng, Hầu Cường, Hầu Lâm, người ngoài vẫn thường gọi là ba anh em nhà họ Hầu, ba đại tướng mạnh nhất dưới trướng Thượng Quan Anh Hùng.
Năm đó khi Thượng Quan Anh Hùng trợ giúp nhà họ Trần tranh đấu giành thiên hạ, ba thanh niên nhà họ Hầu cũng đã lập rất nhiều chiến công hiển hách cho nhà họ Trần.
Bây giờ tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bọn họ vẫn phong nhã hào hoa, sức lực mạnh mẽ cơ hồ không thay đổi gì so với trước, toàn bộ phía Bắc của Vạn Hoa, anh em nhà Hầu cũng được xem là những cao thủ lừng danh thiên hạ.
“Người này là ai, sao lại to gan lớn mật đến vậy, dám xông vào biệt thự của đại ca Thượng Quan?”
Đưa mắt nhìn người người đã đánh cho đám vệ sĩ không còn sức cựa quậy, Hầu Cường - anh cả của ba anh em, hơi nhíu mày, trong giọng điệu rõ ràng có chút kinh ngạc.
“Hơn nữa, người này còn rất lợi hại, không đúng, không thể dùng từ lợi hại để so sánh, có lẽ ngoài vị bên cạnh bà chủ nhà họ Trần của chúng ta ra, ta chưa từng gặp một người nào khác thường như vậy.”
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc này, đôi mắt của Thượng Quan Anh Hùng chưa từng dời đi, đang chăm chú nhìn vào Trần Hùng đứng bên kia.
Sắc mặt ông ta càng lúc càng khó nhìn.
Cuối cùng, Thượng Quan Anh Hùng rốt cuộc cũng nhận ra người nọ, tim ông ta lại càng đập mạnh.
“Là cậu ta, cậu ta thật sự đã trở lại!”